Chương 6: Lần Đầu Gặp Mặt. 3

Cô cũng thử mỗi ngày ăn nhiều thêm để tăng cân, nhưng cũng không có hiệu quả.

Quần áo trước đây cũng không thể mặc được nữa, vì vậy quần áo hiện giờ của Đường Hoan đều được mua mới.

Hôm nay cô mặc một bộ váy liền áo hoa hướng dương, váy liền áo màu trắng chiết eo cổ chữ V, trên váy in hình hoa hướng dương, nhìn qua rất có sức sống.

Trên bàn bày thịt khô xào cay, thịt băm xào khoai tây sợi, đậu phụ tự làm, rau chân vịt trộn, canh trứng hoa. Đường Hoan đều nếm thử từng món, món nào cô cũng thích.

Thịt khô có chút cay, miệng Đường Hoan bị cay đến mức đỏ lên, ăn một ngụm thịt khô phải uống hai ngụm canh và ăn mấy ngụm đồ ăn khác để ngăn chặn vị cay. Nhưng sau khi vị cay dần dịu bớt, cô lại nhịn không được mà muốn ăn thêm một ngụm.

Mạnh Trạch Ngôn cũng không biết rõ lượng cơm của con gái, nhưng anh đã thấy được lượng cơm của Đường Hoan. Từ lúc bắt đầu ăn cơm đến bây giờ, cô vẫn chưa từng ngừng lại, hai chén cơm hai chén canh, cộng thêm các loại đồ ăn khác.

Anh cũng không phải cảm thấy Đường Hoan ăn nhiều, mà là nghĩ không ra, tại sao cô ăn tốt như thế mà vẫn còn gầy như vậy?

Dường như chỉ cần một cơn gió hơi lớn một chút cũng đã có thể thổi cô đi rồi.



Ăn cơm no, Đường Hoan nhẹ nhàng buông đũa, lấy khăn tay lau miệng, môi bị cay đến mức có chút tê dại, có vẻ như hơi sưng lên một chút.

Cô chạm nhẹ tay lên môi, không đau, hẳn là không quá nghiêm trọng, nhưng lại không nhịn được mà liếʍ một chút.

Cơm nước xong xuôi, Đường Hoan bưng chén đũa về nhà bếp, muốn giúp rửa chén, nhưng lại bị mẹ chồng đuổi ra.

Anh chồng đang ngồi ở ngay bàn, Đường Hoan đứng ở nhà bếp cửa nghĩ nghĩ một lúc sau đó quyết định quay về phòng ngủ trưa, ăn xong liền ngủ sẽ dễ mập lên.

Phòng ngủ của cô ở phía đối diện với phòng bếp, ở đó có ba căn phòng, phòng của cô ở ngay chính giữa.

Lúc nguyên thân và Mạnh Trạch Ngữ đã trang hoàng ba căn phòng này, phòng ngủ của hai người là căn phòng bên trái, sau khi Mạnh Trạch Ngữ qua đời, nguyên thân sợ hãi, nên đã khoá căn phòng đó lại.

Trong phòng Đường Hoan rất đơn giản, chỉ có một tủ quần áo hai cửa, một cái giường đơn và một cái bàn làm việc không lớn, bởi vì gia cụ đều bị khoá lại ở trong gian phòng kia, cô cũng không dám qua đó dọn về.

Về phòng đóng cửa lại, Đường Hoan đứng ở phía sau cửa nhìn chằm vào chốt cửa cả nửa ngày, cuối cùng duỗi tay khoá chốt cửa lại.