Nền tảng của Phùng Tư Tư quá kém, ngoài trừ những từ cơ bản nhất của tiếng Anh, còn lại đều phải học lại một lần.
Ngày hôm sau lúc ra cửa đã không thấy đám chó đen đâu, có lẽ Mạnh Trạch Ngôn đã dắt chúng nó đi rồi.
Nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua ở cửa hàng đồ ăn sáng, Đường Hoan cũng không định đi tới đó ăn sáng nữa, sau này cô sẽ ăn ở trường học.
Vị nam đồng chí là ai, cô vẫn không nhớ tới.
Đường Hoan cũng không biết được toàn bộ ký ức của nguyên nhân, lúc gặp được người đặc biệt hoặc là chuyện đặc biệt nào đó mới có thể nhớ tới, hơn nữa đều là ký ức khắc sâu.
Vị nam đồng chí có lẽ cũng không quan trọng, cho nên mới không nhớ được.
Hôm nay Phùng Tư Tư mang theo hai củ khoai lang đã được luộc chín cùng với trứng gà, lúc Đường Hoan vừa lên xe, cô ấy liền hưng phấn chia cho cô một phần.
Ngày hôm qua đã ăn trứng gà do cô ấy mua, hôm nay lại được cho ăn tiếp, Đường Hoan cũng ngượng ngùng ăn tiếp.
“Tư Tư, cậu ăn đi!”
“Không được, đây là do mẹ mình cố ý chuẩn bị cho cậu, cảm ơn cậu đã dạy tiếng Anh cho mình.” Phùng Tư Tư không khỏi phân trần mà nhét vào tay Đường Hoan, cô ấy đã nói với ba mẹ chuyện bạn cùng bàn muốn dạy tiếng Anh cho mình, hai vợ chồng đều rất cảm kích Đường Hoan.
Mẹ cô ấy cố ý chuẩn bị hai phần khoai lang và trứng gà, còn nói sau này mỗi ngày đều làm hai phần.
Đường Hoan cầm đồ ăn, trong lòng càng thêm hổ thẹn, cô dùng cách lừa gạt để Phùng Tư Tư làm bạn với mình.
Dạy tiếng Anh là thiệt tình muốn tốt cho cô ấy, nhưng cũng là khiến cho bản thân dễ chịu hơn một chút.
“Không cần như vậy đâu, Tư Tư. Dạy tiếng Anh là chuyện nhỏ.” Đường Hoan cảm thấy chính mình không nhận nổi lòng biết ơn của Phùng Tư Tư và mẹ cô ấy.
Phùng Tư Tư không để bụng: “Đối với cậu là việc nhỏ, nhưng đối với mình lại chính là chuyện lớn!”
Mỗi lần cô ấy học tiếng Anh là đầu óc sẽ xoay vòng vòng, căn bản là nghe không hiểu, học không vào, ngày hôm qua Đường Hoan giúp cô ấy nói kiến thức về tiếng Anh, vậy mà cô ấy lại nghe hiểu!
Này có nghĩa là gì? Là do không đúng phương pháp!
Không phải do cô ấy ngốc, mà là do chưa có giáo viên phù hợp.
Dù sao hiện giờ sự tự tin của Phùng Tư Tư đã tăng lên, sang năm cô ấy chắc chắn có thể thi đậu đại học!
Trong miệng đang gặm khoai lang, Phùng Tư Tư liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, vừa nhìn một cái cô ấy đã ngây ngốc!