“Mẹ cũng cảm thấy đôi này đẹp.” Hình Thúy rất vừa lòng với ánh mắt của Mạnh Trạch Ngôn, chỉ vào đôi giày chơi bóng kia rồi nói với người bán hàng: “Cô gái, lấy cho tôi đôi giày này cỡ 36.”
“Được ạ.” Người bán hàng cười đáp lại, khom lưng tìm giày ở kệ hàng phía sau.
Giày da thì không dễ chọn, có màu đỏ, màu đen, màu nâu. Có đế bằng, còn có đế cao…
Hình Thúy nhìn kệ giày da vài lần, cảm thấy đôi nào cũng đẹp, Tiểu Hoan mang vào đều đẹp.
Làm sao chọn được đây?
Chính mình chọn không được, liền muốn hỏi người khác một chút: “Con trai, con cảm thấy giày da nào đẹp?”
Mạnh Trạch Ngôn bất đắc dĩ nhìn mẹ ruột của chính mình, một nam đồng chí như anh làm sao biết được đôi nào đẹp?
Hỏi Mạnh Trạch Ngôn cũng không ra kết quả, Hình Thúy quay sang hỏi người bán hàng: “Cô gái, giày da nào ở chỗ các cô bán chạy nhất vậy?”
Bán chạy nhất chắc chắn chính là đẹp nhất, nếu khó coi thì ai mua?
Người bán hàng đặt giày chơi bóng vừa tìm được sang một bên, đi tới chỉ vài đôi giày da: “Bác gái, mấy đôi này đều bán chạy, ai cũng nói là mang vào đẹp!”
Hình Thúy đều nhìn mấy đôi kia một lần, quay đầu nhìn Mạnh Trạch Ngôn, bag còn chưa có mở miệng, Mạnh Trạch Ngôn đã chỉ vào một đôi giày da đế bằng màu đen ở trong số đó.
Anh cũng không biết chọn, chỉ là nhớ tới bộ dáng đá viên đá ngày hôm qua của cô, nên hẳn là có thể đổi giày xăng đan trên chân cô thành đôi giày da này.
“Cô gái, đôi giày da này cũng lấy cỡ 36.” Hình Thúy không chút do dự lựa chọn đôi giày mà con trai chỉ vào, nếu Tiểu Hoan ghét bỏ nó xấu thì bà liền nói là do ánh mắt của Mạnh Trạch Ngôn không tốt.
Người bán hàng không nghĩ tới bác gái này lại hào phóng như vậy, giày chơi bóng màu trắng còn thêm giày da nhỏ, tổng cộng cũng hơn 80 đồng tiền.
“Bác gái mua cho con gái của mình sao? Bác cũng thương con gái thật đó ~”
“Đúng vậy!” Hình Thúy cười đáp lại, ở trong mắt bà, Đường Hoan chính là con gái ruột.
Đã tìm xong giày da, người bán hàng đưa giày da cùng giày chơi bóng cho Hình Thúy: “Tổng cộng là 86 đồng tiền.”
Hình Thúy nhận lấy, sau đó đưa cho Mạnh Trạch Ngôn, cúi đầu lấy tiền.
Trả tiền xong, Hình Thúy đưa Mạnh Trạch Ngôn đi ra ngoài.
Hai người vừa đi ra, Hình Thúy bước chậm lại muốn nói với Mạnh Trạch Ngôn một hai câu, Mạnh Trạch Ngôn đưa túi giấy trong tay cho bà trước.
Anh cảm thấy mẹ mình có chút sơ suất, bà mua giày Đường Hoan thì không nói, bây giờ còn bắt anh cầm.
“Mẹ, Đường Hoan là còn gái, chúng ta phải tránh nghi ngờ.”