Chương 22: Kiểm Tra 4

Đường Hoan gật đầu, cúi đầu bỏ sách bài tập và bút máy vào lại cặp sách, xoay người đi theo thầy Trương ra bên ngoài.

Lúc xoay người lại thì nhìn thấy Mạnh Trạch Ngôn đang ngồi trên sô pha, bước chân Đường Hoan dừng lại, cô quên mất anh còn ở đây.

Thân mình Mạnh Trạch Ngôn dựa người về phía sô pha, hai chân bắt chéo, lười biếng ôn tồn giống như mọi khi, lười biếng nói với Đường Hoan: “Em đến lớp học đi, anh ở đây chờ em tan học.”

Đường Hoan muốn kêu anh đi về trước, nhưng nghĩ lại hiện giờ cách thời gian tan học cũng không còn bao lâu nữa, nên chỉ đáp lại ‘ vâng ’, sau đó liền đi theo thầy Trương rời khỏi văn phòng.

Trường trung học này là do mấy nhà xưởng bên cạnh hợp tác xây dựng lên từ mười mấy năm trước, nên nhưng học sinh ở chỗ này cơ bản đều là con cái của công nhân viên chức ở trong xưởng.

Trường học cũng không phải là quá lớn, sân thể dục chính là chỗ trống lúc tiến vào trường học.

Có tám phòng học sát nhau, nhưng trên thực tế chỉ dùng có năm cái phòng học, hai lớp 11, ba lớp 10.

Trong đó có một được dùng làm phòng giáo viên

Nhà ăn ở phía sau phòng học, buổi trưa mỗi ngày đều có cơm, muốn ăn phải dùng phiếu cơm.

Bởi vì đa phần trong trường học đều là con cái của công nhân viên chức trong nhà máy, cùng khá gần nhà, nên tạm thời trường học cũng không hỗ trợ nơi ở.



Dọc đường đi, thầy Trương đều giới thiệu toàn bộ tình huống của trường học với cô hết một lần, Đường Hoan im lặng nghe mà đi theo anh ấy.

Rất nhanh hai người đã đến bên ngoài phòng học của lớp hai, động tác của thầy Trương rất thuần thục mà cửa sổ bên ngoài để ló đầu nhìn vào bên trong, bắt gặp được toàn bộ động tác nhỏ của tất cả học sinh.

Đường Hoan cong cong khóe môi, thì ra động tác này của thầy cô là được truyền qua các thế hệ.

Trên bục giảng có giáo viên đang giảng bài, thầy Trương đưa Đường Hoan đi tới cửa, ra hiệu tạm dừng với giáo viên đang đứng trên bục giảng.

Thấy bộ dáng khoe khoang kia của thầy Trương, giáo viên Ngữ Văn trên bục giảng buông sách giáo khoa dừng lại, nhường thời gian cho thầy, có chút nghi hoặc mà nhìn Đường Hoan một cái.

Đa phần những học sinh học lại đều sẽ lựa chọn lớp một có thành tích tương đối tốt, cô nhóc này là học sinh học lại sao?

Hay là học sinh chuyển trường?

Đi theo thầy Trương bước vào phòng học, trong nháy mắt Đường Hoan đã trở thành tiêu điểm của phòng học.

Cô cũng không dám giương mắt, mặc kệ là nhìn sang hướng nào cũng đều có thể đối diện với từng đôi đôi mắt tò mò.