Chương 2: Anh Trai Chồng Trở Về 2

Lúc Mạnh Trạch Ngữ qua đời, người nhà viết thư cho anh ấy, nhưng bởi vì rất nhiều nguyên nhân nên anh ấy cũng không về được.

Đường Hoan bước vào nhà có chút chậm, cô không biết giao tiếp với người khác như thế nào, với ba mẹ chồng sau khi tiếp xúc lâu cô mới thấy tốt hơn.

Đi đến cửa chính cô lặng lẽ thở một hơi thật dài, cầm theo bình giấm đi vào trong sân.

Anh trai của Mạnh Trạch Ngữ chính là anh trai của cô, không gì phải sợ đúng không?

"Ngữ Ngôn à ~" Hình Thúy ôm con trai cả khóc trong sân, Mạnh Ngữ Ngôn đi tận tám năm, tám năm chỉ có mấy lá thư để liên hệ, có đôi khi bà nằm mơ mộng thằng bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sáng dậy gối đầu đều ướt đẫm.

Mạnh Ngữ Ngôn ôm mẹ, hốc mắt cũng có chút đỏ lên. Nhà vẫn là ngôi nhà kia, nhưng cảnh còn người mất.

Anh cực kỳ nghi ngờ, sao Trạch Ngữ qua đời được cơ chứ? Sao vừa kết hôn đã đi làm? Không phải thằng bé có một tuần để nghỉ kết hôn sao?

Nhưng anh cũng không tiện hỏi những lời này.

Mạnh Ngữ Ngôn đứng ở trước cửa lớn, Đường Hoan vừa đi vào cửa lớn đã bị anh phát hiện, ánh mắt tìm tòi rơi vào trên người cô.

Bị người ta nhìn như vậy, Đường Hoan dừng bước nhẹ nhàng gật đầu với anh, do dự hai giây rồi cô vẫn cầm lọ dấm đi vào trong nhà bếp đi, không định quấy rầy mẹ con gặp nhau.



Dáng người của anh trai chồng không giống Mạnh Trạch Ngữ cho lắm, Mạnh Trạch Ngữ là loại người có tính tình chất phác trung thực, dáng dấp tương đối đoan chính, mày rậm mắt to giống mẹ chồng.

Còn ngũ quan của Mạnh Ngữ Ngôn lạnh lẽo cứng rắn hơn, chiều cao cũng cao hơn, có lẽ trên dưới mét 9 gì đó. Vừa nhìn đã biết là người hiền lành, nhưng trong mắt của anh ấy không mang theo chút nhiệt độ gì.

Mạnh Ngữ Ngôn đại khái đoán được thân phận của cô, chắc là cô là vợ của Mạch Trạch Ngữ.

Trước khi kết hôn Mạnh Trạch Ngữ có từng viết thư cho anh, nói muốn kết hôn. Trong thư không miêu tả quá nhiều về đối tượng kết hôn, chỉ nói cô ấy cũng không tệ lắm.

Đưa mắt nhìn em dâu đi vào nhà bếp, Mạnh Ngữ Ngôn hơi nghi hoặc, cúi đầu hỏi mẹ nhà mình: "Mẹ,em dâu đến tuổi thành niên chưa ạ?"

Phát tiết cảm xúc kha khá rồi, Hình Thúy đang cầm khăn tay lau nước mắt, nghe thấy Mạnh Ngữ Ngôn hỏi vậy thì vui.

"Hỏi linh tinh gì vậy! Chưa đến tuổi thành niên có thể gả cho Trạch Ngữ à?" Nói xong trong lòng bà có cảm xúc đau xót: "Là Trạch Ngữ khiến con bé chậm trễ cả đời rồi, vừa kết hôn đã phải thủ tiết."

Dáng dấp đẹp mắt tính cách lại tốt, là Trạch Ngữ không có may mắn này rồi.

Thấy Hình Thúy lại định khóc thì Mạnh Ngữ Ngôn lấy cái ghế nhỏ bên cạnh ngồi xuống, thấp giọng nói chuyện bản thân với bà: "Con bị điều đến quân khu bên này, mấy ngày nữa con sẽ đi báo cáo, sau này rảnh con trở về ở bên mẹ."