Chương 17: Đi Trường Học 3

Đang chạy chậm đuổi theo anh, không nghĩ tới Mạnh Trạch Ngôn lại đột nhiên dừng lại quay lại xem, Đường Hoan lập tức dừng lại, thân thể cứng đờ nhìn anh.

“Loại tình huống này em có thể nói với anh một câu.” Trên mặt Mạnh Trạch Ngôn vẫn là vẻ ấm áp, chính anh cũng không biết tại sao Đường Hoan lại sợ anh đến như vậy.

Có rất ít người lần đầu tiên thấy anh liền trốn đi, phải biết rằng anh chính là người được cả bộ đội công nhận là… hiền lành.

Đường Hoan chớp chớp mắt, gật đầu trả lời: “Vâng.”

Mạnh Trạch Ngôn quay đầu lại đi tiếp, lần này anh đi chậm hơn rất nhiều.

Trong lòng lại suy nghĩ, thì ra Trạch Ngữ thích thỏ con.

Ở trong mắt Mạnh Trạch Ngôn, Đường Hoan tựa như một chú thỏ dễ bị chấn kinh, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng có thể dọa đến cô.

Nếu sớm biết cô là người như vậy, anh sẽ không hoài nghi sự kỳ lạ về cái chết của Trạch Ngữ lên người cô.

Hai ngày trở về này, Mạnh Trạch Ngôn đã điều tra cẩn thận nguyên nhân cái chết của em trai, kết quả lại giống như lời mà mẹ anh nói, xác thật là ngoài ý muốn.

Trước đây là do anh suy nghĩ nhiều.

Lần này Đường Hoan chỉ cần đi nhanh hơn một chút là có thể đuổi kịp bước chân anh, hai người một trước một sau đứng ở trạm giao thông công cộng chờ xe.



Mạnh Trạch Ngôn nhớ tới mình còn chưa nói với cô chuyện phải làm bài thi: “Chờ lát nữa tới trường học em phải làm vài bài thi, có thể làm được thì làm, làm không được cũng không có việc gì.”

Đường Hoan gật đầu: “Vâng.”

Nói xong lại cảm thấy như vậy không tốt, có vẻ như hơi có lệ, lại nói thêm một câu: “Em có thể làm được.”

“Vậy là tốt rồi.” Mạnh Trạch Ngôn đáp lời xong cũng không nói nữa.

Lúc này chỉ có hai người bọn họ chờ xe, thân hình của Mạnh Trạch Ngôn đã sớm được luyện ra, chỉ cần tùy tiện đứng cũng sẽ thẳng tắp.

Đường Hoan đứng ở phía sau anh, chờ xếp hàng lên xe, giương mắt nhìn thì thấy tay áo ngắn màu đen ngắn tay dán ở phía sau lưng hiện ra đường cong cơ bắp rắn chắc.

Cô vội vàng cúi đầu nhìn mũi chân, phảng phất như trên chân có bảo bối quý giá nào đó.

Xe buýt đến trạm, Mạnh Trạch Ngôn lên xe trước, Đường Hoan cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu đi theo lên xe.

Tài xế vừa thấy chỉ có hai người bọn họ, nên Đường Hoan mới vừa lên xe thì ông ấy đã dẫm chân ga khởi động.

Dưới chợt loạng choạng,không muốn bị té ngã, nên Đường Hoan duỗi tay túm lấy cây cột bên cạnh, tay đυ.ng tới cột nhưng lại không bắt được.