Chương 12: Tìm Trường Học 2

Lúc ba chồng nhắc đến việc này, đồ ăn trong miệng Đường Hoan còn chưa kịp nuốt xuống, chờ đến khi nhai nuốt xong thì vội vàng ngăn cản: “Ba mẹ không cần đâu, con… một thời gian nữa con sẽ tự đi hỏi.”

Cô chỉ là nghĩ chính mình bài trước ở nhà, chờ đến học kỳ sau sẽ lại đến trường học, như vậy cũng có thể hạn chế việc tiếp xúc với người khác.

“Con định đi đâu hỏi? Con không quen biết ai ở bên này, cứ việc để anh con đi! Từ nhỏ nó đã học ở đây rồi.” Hình Thúy giải quyết dứt khoát, không thèm cho Mạnh Trạch Ngôn cơ hội để từ chối.

Cô lại ở lặng lẽ moi quần áo, Mạnh Trạch Ngôn dời mắt, tiếp tục gắp đồ ăn để ăn cơm: “Ngày mai con sẽ đi hỏi.”

Hai vợ chồng già vừa lòng, Đường Hoan lại bắt đầu nuốt không trôi, có vẻ như cô đã làm phiền người khác rồi.

Cô có thể nhìn ra được, lúc đầu anh chồng đã chuẩn bị từ chối.

Không ai nhắc lại việc này, Đường Hoan cũng không có dũng khí để từ chối.

Đường Hoan cho rằng anh đi hỏi một chút, có thể sẽ phải chờ một thời gian mới có kết quả, nhưng không nghĩ tới ngày hôm sau lúc cô mới vừa rời giường ra cửa rửa mặt, anh chồng đã từ bên ngoài trở về.

Cô đang ngồi xổm bên cạnh vườn rau nhỏ để đánh răng, trong miệng toàn là bọt kem.

Vốn dĩ Mạnh Trạch Ngôn muốn nói trước cho mẹ mình, để bà nói cho Đường Hoan. Không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, cô lại đang ngồi xổm ở trong sân.



Cô gái nhỏ gầy gò kia, đặc biệt hôm nay còn mặc quần áo màu trắng, ngồi ở đó giống như một cây nấm nhỏ. Nhìn như thế nào cũng thấy giống một đứa nhỏ, trách không được đồng chí Hình Thúy lại xem cô như một đứa nhỏ.

Nếu đã gặp được, Mạnh Trạch Ngôn dứt khoát nói trực tiếp cho cô, đi đến phía đối diện với Đường Hoan đang ngồi xổm ở vườn rau.

“Thu dọn một ít đồ đạc, buổi chiều anh đưa em đi học.”

Đường Hoan ngồi xổm trên mặt đất ngơ ngác nhìn anh, bàn chải đánh răng ở trong tay bỏ cũng không được mà buông cũng không xong, cô còn chưa đánh răng xong đâu! Làm cách nào để nói chuyện đây?

Tại sao buổi chiều đã đi học rồi? Hiệu suất làm việc cũng không cần cao như vậy đâu!

Bưng ly nước lên súc miệng, nhanh chóng phun hết bọt trong miệng.

Lúc này đã có thể nói chuyện được, Đường Hoan lại không biết nên nói cái gì, nửa ngày sau mới không tự tin phun ra hai chữ: “À, vâng.”

Mạnh Trạch Ngôn cười cười cũng không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Đường Hoan ngồi xổm tại chỗ, yên lặng nhét bàn chải đánh răng vào trong miệng, cẩn thận đánh răng.