Hoắc Nhung đã xoa dịu tia khẩn trương không rõ nguyên nhân trong lòng Đảng Thành Quân, nhưng khi nói chuyện, biểu cảm vẫn còn chút nghiêm túc.
Cũng may Hoắc Nhung không để ý, trong lòng cô rất hài lòng với đối tượng xem mắt của mình, vậy nên cũng nói nhiều hơn một chút.
So với bề ngoài, điều cô quan tâm nhất vẫn là tay nghề nấu ăn của Đảng Thành Quân. Vốn dĩ cô đồng ý gặp mặt, là vì nghe nói anh có khả năng nấu ăn rất tốt.
"Cha tôi nói anh là đầu bếp có phải không?" Hoắc Nhung chớp mắt, nhìn chằm chằm Đảng Thành Quân, hào hứng hỏi.
Đảng Thành Quân bị cô nhìn chằm chằm, cảm thấy đôi lông mi chớp chớp kia như là muốn quét trái tim anh, tuy là lần đầu xem mắt, nhưng anh rất rõ ràng tình trạng của mình là thế nào, anh vô cùng may mắn khi đáp ứng thím Thu Vân tới xem mắt, bằng không cũng không thể tưởng nổi bản thân sẽ thích một cô gái chỉ từ ánh nhìn đầu tiên.
Trong tình huống này, Hoắc Nhung muốn biết cái gì anh cũng đều nói, vì vậy khi Hoắc Nhung nhìn chăm chú anh đã gật đầu.
Đầu bếp trong thôn không coi đây là việc vinh dự, nhưng anh không nghĩ như vậy, nên có chút lo lắng Hoắc Nhung cũng cảm thấy việc này không lên được mặt bàn, đang muốn hỏi cái gì, Hoắc Nhung lại hỏi tiếp: "Vậy anh có thể làm thịt kho tàu sao?"
Hoắc Nhung có chấp niệm với thịt kho tàu, lúc mạt thế muốn ăn, bây giờ xuyên qua vẫn muốn ăn, đối tượng trước đó chỉ nghĩ nếu anh ta có thể làm được thịt kho tàu là tốt rồi.
Khi nghe cô nhắc tới thịt kho tàu, Đảng Thành Quân thấy đôi mắt cô như sáng lên. Tuy rằng vấn đề này làm anh cảm thấy không thể giải thích, nhưng trong mắt anh Hoắc Nhung càng thêm đáng yêu.
Nếu lời này đặt ở trên người khác, nhất định Hoắc Nhung không tin, nhưng từ trong miệng Đảng Thành Quân nói ra, thêm biểu tình nghiêm túc giống như anh đang tuyên thệ, Hoắc Nhung lại cảm thấy sự chân thật, cô tin anh là người nói được làm được.
Tươi cười trên mặt cô càng ngọt ngào, ở trong mắt Đảng Thành Quân, càng thêm mềm mại đáng yêu.
Anh cảm thấy lần gặp mặt này là ông trời ban phúc cho mình, may là anh tới, lại không tin người khác châm ngòi.
Thời buổi này gặp mặt đơn giản mà mau lẹ, không có nhiều thăm dò thử thách, được là được không được là không được, Đảng Thành Quân không có cha mẹ, tự mình làm chủ, chỉ cần hai người nhìn trúng nhau, những việc còn lại đều dễ bàn.
Hoắc Nhung chọn vấn đề khác nói cùng anh mấy câu, Đảng Thành Quân nói không nhiều lắm, nhưng mỗi câu đều trả lời thỏa đáng, trong lòng cô càng thêm hài lòng.
Hai người bọn họ ở bên trong nói, Lý Thu Vân cùng Lưu Quế hương ở bên ngoài nói, bên nói bên nghe động tĩnh bên trong, tuy rằng cách rèm không nghe được cái gì, không có động tĩnh không phải có nghĩa hai người nói chuyện rất tốt sao?
Lý Thu Vân nhìn Lưu Quế Hương, chớp mắt tỏ ý, lại mở miệng không tiếng động nói: "Em thấy khá tốt, có hy vọng!"
Lưu Quế Hương yên lòng, không nhịn được nở nụ cười.
Hoắc Tiểu Dung là con gái út của bà, mặc dù trong nhà không mấy giàu có, nhưng là khuê nữ bảo bối, cô từ trước đến nay đều được nuông chiều, muốn sao không đưa trăng, chỉ cần trong nhà có, bà sẽ cho, đều bằng lòng cho cô. tuy rằng tiểu Dung được cưng chiều, nhưng tính tình vẫn luôn tốt, từ nhỏ đến lớn tình cảm với mấy anh trai cũng rất tốt, có chuyện gì cũng chưa bao giờ gạt bà, ngoan ngoãn vô cùng.
Chỉ duy nhấtmột lần, chính là coi trọng sinh viên Chu kia. Bà quả thực chưa thấy qua thời điểm con gái bà ngoan cố không chịu nghe khuyên bảo, dù cho bà nói tới khô miệng củng không muốn chia tay với sinh viên Chu, thậm chí nghe nói cha muốn cho cô đi xem mắt, không tiếc dùng tuyệt thực uy hϊếp bọn họ.
Qua hai ngày ngắn ngủi, Lưu Quế Hương tóc bạc trắng không ít, khóc không biết bao nhiêu lần, thậm chí cảm thấy không có biện pháp, đã tính thỏa hiệp, không ngờ cô đột nhiên đổi ý.
Cũng lúc này bà mới ý thức được con gái đã lớn, không còn là cô bé đi theo sau mông bà, trong lòng bà muốn cô ở thêm hai năm, nhưng lại hiểu rõ với một nữ nhân mà nói, một đối tượng kết hôn tốt so với cái khác quan trọng hơn, hai nhà cách nhau không xa, nếu gả con gái cho người ta, bà còn có thể thường xuyên gặp, nhưng nếu qua thôn này, về sau muốn tìm một con rể vừa ý, nói chưa chắc sẽ dễ dàng như vậy.
Cho nên bà đã nghĩ thoáng, tốt nhất là hợp ý, về sau nhiều người yêu thương cô, cũng không cần lo lắng cô bị lừa gạt.
Lưu Quế Hương thở phào nhẹ nhõm, cùng Lý Thu Vân, đi tới phòng nhóm Hoắc Đại Thành đang núp nói chuyện này.
Bên kia hai người Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân nói chuyện một chút, cuối cùng không còn gì để nói. Lúc này không phải đời sau, tiết mục giải trí khi xem mắt không nhiều như vậy, hơn nữa người so với đời sau có nhiều hạn chế, tuy lần đầu xem mắt đã xác định xong kết quả, nhưng mặt đối mặt, không có gì để nói, vẫn có chút ngượng ngùng,
Đảng Thành Quân cảm thấy không sai biệt lắm, tuy rằng vô cùng không bỏ được, nhưng ngồi trong phòng cũng không tốt, hai người mới chỉ xem mắt chưa kết hôn, anh phải suy nghĩ vì danh dự của Hoắc Nhung.
Hơn nữa hiện tại anh gấp không chờ nổi thím Thu vân cùng mẹ Hoắc Nhung, cùng hai người nói chuyện đem cô gả cho anh.
Anh nói một tiếng cùng Hoắc Nhung, liền đứng lên muốn đi ra ngoài, Hoắc Nhung cười vẫy tay với anh, nhưng đi tới cửa, cô sực nhớ ra một chuyện.
"Đúng rồi, xin đợi một chút, tôi có một chuyện quan trọng muốn nói cùng anh."
Đảng Thành Quân lập tức dừng lại, quay đầu nhìn Hoắc Nhung.
Hoắc Nhung nghĩ nghĩ, nếu cô đã đồng ý kết hôn cùng anh, vậy nhân lúc hai người chưa kết hôn đem chuyện của mình nói rõ ràng với anh, tuy quan hệ của cô cùng chu Văn Thanh không có gì đáng nói, nhưng không ít người Hoắc gia thôn đều biết cô cùng hắn từng rất tốt, chuyện này hiện tại không phải việc gì lớn, nhưng khi ra khỏi cửa này hai người xác định quan hệ, lại từ trong miệng người khác nói tới lỗ tai anh, không biết sẽ thành dạng gì.
Đặc biệt là Chu Văn Thanh kia, Hoắc Nhung cảm thấy hắn không phải người rộng lượng, không đảm bảo sẽ không làm chuyện mờ ám gì ở sau lưng.
Hoắc Nhung muốn đem dấu vết cắt đứt từ trong nôi, cho nên chuyện này cô phải tự mình nói.