Có lẽ ý chí của tôi quá mạnh mẽ.
Khi tỉnh dậy, tôi thế nhưng đã quay về mười năm trước rồi. Cảm giác đau đớn trên cơ thể đã biến mất, mái tóc xoăn dài cũng không còn nữa, nếp nhăn quanh mắt cũng không thấy đâu.
Trong gương lại xuất hiện một Lâm Sơ Hạ mười chín tuổi với mái tóc ngắn, và gương mặt tròn trịa có chút trẻ con.
Năm nhất vừa kết thúc, ngày tỏ tình thành công, cũng là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè.
Điện thoại bên cạnh giường bỗng rung lên, tôi ấn nút trả lời, một giọng nói thật dễ nghe từ trong điện thoại truyền tới: "Em dậy rồi à?"
"Mới vừa dậy..."
"Anh đang ở dưới lầu, em đáng răng rửa mặt xong thì xuống đi."
"Xuống lầu làm gì?"
"Hẹn hò, làm những chuyện mà các cặp đôi nên làm."
...
Tôi rửa mặt thay quần áo khoảng nửa tiếng, bà nội đang làm điểm tâm ở phòng bếp thấy tôi vui vẻ đi ra ngoài liền tò mò hỏi: "Bé con, con đi đâu đó?"
"Bà ngoại, con phải ra ngoài gấp, không ăn sáng đâu ạ." Trước khi xuống lầu, tôi còn quay lại hôn bà ngoại một cái, "Bà ngoại, con yêu bà nhiều lắm."
Tôi biết sau khi xuyên qua mười năm, bà ngoại đã qua đời.
Lục Tự Hàn không muốn làm tôi buồn nên đã giấu tôi, nhưng có một ngày khi tôi thay quần áo, đã tìm được trong ngăn tủ cuốn nhật kí của Lâm Sơ Hạ trưởng thành.
Trong đó viết thời gian và nguyên nhân bà ngoại qua đời.
Sau khi kết hôn, bà ngoại không chịu theo tôi và Lục Tự Hàn lên thành phố, sợ gây phiền toái cho chúng tôi nên bà ở dưới sống ở quê một mình, có một hôm trời mưa bà ra ngoài thu hoạch mùa màng, kết quả bà bị ngã nên đã ngất đi, và bà không bao giờ tỉnh lại nữa.
Thật may mắn, ông trời đã cho tôi một cơ hội khác.
Lần này, tôi nhất định phải giữ bà bên cạnh, để bà được an hưởng tuổi già.
Có lẽ là do có ký ức của khoảng thời gian mười năm sau kia, nên hiện tại khi đã quay trở lại nhìn thấy Lục Tự Hàn, tôi đột nhiên cảm thấy thân thiết hơn vài phần.
Sau khi chạy xuống lầu, tôi trực tiếp bổ nhào vào lòng ngực anh, "Lục Tự Hàn, em rất nhớ anh."
"Chỉ mới một đêm không gặp." Anh có chút thẹn thùng, lỗ tai đỏ lên.
"Một đêm không gặp, em cũng rất nhớ anh." Tôi hôn anh một cái, anh ngượng ngùng ôm mặt tôi, sau đó hôn lên má tôi.
Hahaha, Lục Tự Hàn khi còn trẻ thật đáng yêu.
"Lục Tự Hàn, sau này anh nhất định sẽ rất thành công và giàu có."
Chỉ có duy nhất một điều không tốt chính là, có một người vợ đoản mệnh.
Nhưng mà cũng chưa chắc.
"Có tiền hay không cũng không quan trọng, quan trọng là... được ở bên em." Một câu nói của Lục Tự Hàn như làm bừng tỉnh người trong mộng.
Có tiền hay không có tiền đều không quan trọng, thân thể khỏe mạnh là quan trọng nhất.
"Lục Tự Hàn, đi với em đến bệnh viện được không?" Nhớ tới chuyện quan trọng này, tôi liền lôi kéo anh ấy hướng bệnh viện mà đi.
Anh tưởng tôi bị bệnh nên rất lo lắng.
Cuối cùng tôi đưa anh cùng đi kiểm tra sức khỏe tổng quát.
Tôi nghĩ không sai, hiện tại cơ thể tôi rất khỏe mạnh, vẫn chưa bị nhiễm vi rút HPV gì đó, trong khoảng thời gian ngắn cũng không mắc bệnh ung thư được.
"Tôi muốn tiêm vắc-xin phòng HPV." Nhìn thấy tấm biển quảng cáo tiêm phòng HPV ở chỗ y tá, tôi liền trực tiếp lấy chứng minh thư ra để đặt hẹn.
Đáng tiếc, cho đến thời điểm này vắc-xin HPV vẫn chưa được đưa ra thị trường, bệnh viện chỉ mới có giới thiệu vắn tắt về vác-xin thôi.
Bác sĩ Tề Hạo nói, tuy rằng vắc-xin không thể ngăn ngừa bệnh một trăm phần trăm, nhưng cũng có thể ngăn rất nhiều loại vi rút.
Tôi lo lắng đợi hai ba năm, cuối cùng cũng có vắc-xin, tôi kéo tất cả bạn học nữ mà tôi quen biết bao gồm cả Đàm Gia Hân đến tiêm vắc-xin đầu tiên, bác sĩ rất ngạc nhiên, tôi vậy mà lại có ý thức mạnh mẽ như vậy.
Đương nhiên đây là chuyện của sau này.
Ngoại trừ tiêm vắc-xin phòng bệnh, hiện tại tôi cũng rất chú ý đến sức khỏe của mình.
Ăn cơm đúng giờ ngày ba bữa, đồ ăn bậy bạ cũng rất ít ăn, và cũng không thức khuya nữa.
Tôi nhớ đã gặp lại Đàm Gia Hân sau kì nghỉ hè đầu tiên, cậu ấy rất ngạc nhiên khi thấy tôi dường như đã thay đổi thành ngời khác.
"Đúng rồi Gia Hân, Không phải cậu vẫn luôn muốn đến gần thần tượng thêm một chút sao? Bây giờ đang có một cuộc thi tài năng đó, sao cậu không đi đăng ký đi?"
"A? Cuộc thi tài năng... chắc mình không làm được đâu, nhỉ?"
"Cậu được mà, chắc chắn được!" Đàm Gia Hân của mười năm sau sở dĩ có thể nổi tiếng cũng chính nhờ tham gia cuộc thi tài năng này, cô ấy lọt vào top ba và ký hợp đồng với một công ty nhỏ, sau đó công ty nhỏ dần dần phát triển thành công ty lớn, và cũng làm cho cô ấy nổi tiếng luôn.
Chỉ cần cậu ấy dựa theo con đường như vậy mà đi, chắc chắc cậu ấy sẽ thành công.
Nói được làm đươc, tôi khích lệ cậu ấy tham gia cuộc thi, bạn cùng phòng ủng hộ và bầu chọn cho cậu ấy, kết quả, cậu ấy thật sự vào top ba.
Thật là tốt khi có đoạn ký ức kia...
Nếu biết trước được rằng có thể quay trở về, thì tôi đã tìm hiểu thêm nhiều tin tức của mười năm sau rồi.
Quả thực rất hữu dụng không phải sao?
Haiz... thật tiếc mà, bị chết nhanh quá.
Khụ khụ... nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Lâm Sơ Hạ lúc trước, bởi vì không đi làm nên cứ giậm chân tại chỗ, giờ đây tôi phải lựa chọn một con đường khác.
Bất quá, nhớ tới mười năm sau rất phổ biếng các thể loại video ngắn... Tôi đã quay về quê nhà để quay video.
Nói quay video, thật chất là quay một ít cảnh đời sống nông thôn, như vậy có thể bầu bạn bên cạnh bà ngoại, cũng có thể đem cuộc sống thôn quê thực sự chia sẻ với mọi người.
Nhưng mà Lục Tự Hàn có chút không vui, bởi vì công việc của anh là ở thành phố, muốn gặp tôi phải đi đi về về...
"Hay là anh đừng gầy dựng sự nghiệp nữa, chúng ta cùng về quê sống, đợi sau này có tiền thì mua một chiếc xe, đi du lịch tự lái, đến Đại Lý, Vân Nam... làm blogger ẩm thực, du lịch.
Tôi vốn dĩ cho rằng Lục Tự Hàn sẽ từ chối, nhưng không ngờ anh lại tán dương: "Ý tưởng này không tồi."
Có Lục Tự Hàn tham gia, người hâm mộ tăng lên rất nhanh... chủ yếu là vì anh ấy quá đẹp trai.
Đây quả nhiên là đang thưởng thức sắc đẹp thế gian.