Chương 33

Tình thế hiện tại vô cùng bất lợi với phía họ, từ tinh thần lực thăm dò bên ngoài tinh hạm, Tô Mạch nhìn thấy ba con tinh hạm chiến đấu đang bao vây con tinh hạm dân dụng này.

Điểm may mắn nhất hiện tại có lẽ là phía địch không biết trên con tinh hạm này có người của quân đội, cho nên không đến nỗi không thể phản kháng được.

Nhưng phản kháng được thì sao chứ, nhân số ít ỏi như vậy, lại không có chuẩn bị trước, việc duy nhất có thể làm chính là giành lại quyền khống chế khoang thuyền trưởng rồi ngăn bọn khủng bố lên thuyền. Chính là sau khi ngăn lại thì phải sẵn sàng đối mặt với hoả lực to lớn của cả ba con tinh hạm chiến đấu.

Với dân dụng tinh hạm, đến cả toàn bộ hoả lực của một con tinh hạm chiến đấu cỡ trung cũng không chống đỡ nổi chứ nói chi là phiên bản cỡ lớn, lại còn nhân ba lên.

Sợ là đội cứu nguy của mẹ có đến thì cũng bó tay bó chân.

Đành phải tự giải quyết vậy.

Tô Mạch đã sớm tìm thấy mười người của quân dự bị, lại từ bên trong tìm thấy đội trưởng của bọn họ.

......

Imelda lúc này đang mặc trang phục nhân viên, cùng với các nhân viên điều khiển tinh hạm bị nhốt trong một phòng nằm cạnh khoang thuyền trưởng.

Người canh gác đứng bên ngoài phòng đồng thời canh giữ hành lang, không phải bọn họ tự tin chỉ cần một người là có thể canh chừng hết tất cả, mà là vì tất cả nhân viên đều đã hít phải thuốc mê liều mạnh, nếu không phải có chuẩn bị thì Imelda cũng sẽ giống như những nhân viên khác.

Vì thế mà lúc này anh phải cẩn thận liên lạc với đồng đội.

"Anh là Imelda, đội trưởng đội 10 thuộc quân dự bị của tổ chiến dịch đặc biệt, số hiệu RS-09 đúng không?"

Giọng nói lạnh nhạt của nữ đột nhiên vang lên, Imelda ngẩn người một chút rồi lập tức đưa mắt dò xét xung quanh, thấy không có gì bất thường mới lập tức chắc chắn nơi xuất phát của giọng nói.

Tô Mạch cũng không giải thích nhiều tiếp tục truyền âm:"tôi là hành khách trên con tinh hạm này, hiện tại đang dùng tinh thần lực để quan sát và truyền âm cho cậu, tình hình hiện tại..."

"...nhân số của đội cứu nguy chỉ đủ để khống chế một con tinh hạm mà thôi."

Tô Mạch thông báo toàn bộ thông tin cho đối phương, bao gồm cả thời gian mà đội cứu nguy sẽ đến, cùng với nhắc nhở về nhân số, sau đó yên lặng chờ đối phương sắp xếp lại thông tin.

Imelda một bên điều chỉnh kế hoạch, một bên gửi tin tức cầu cứu viện cho quân đội, lúc nãy người đó đã nói sẽ có đội cứu nguy nhưng bản thân anh không nắm rõ về năng lực của đội cứu nguy đó cho nên cũng không dám đặt bao nhiêu hy vọng vào đó.

Nhưng nhớ đến thời gian 3 tiếng an toàn mà bọn khủng bố thông báo, biểu cảm lại không tốt chút nào.

Thông tin của tinh hạm bị cắt đứt, khoang thuyền trưởng bị khống chế cho nên cũng không biết vị trí hiện tại của tinh hạm, khả năng rất cao là quân cứu viện sẽ đến sau khi 3 tiếng an toàn kết thúc.

Imelda gửi tin tức cho đồng đội, để một nhân viên kỹ thuật trong đội tiếp tục kết nối thông tin với bên ngoài xác định vị trí hiện tại, còn những đội viên còn lại tiếp tục án binh bất động.

Tô Mạch không biết đối phương đã gửi tin gì nhưng nhìn vào hành động của những người khác thì cũng đoán được đại khái.

Sau đó cô đưa Andrew về chế độ nghỉ ngơi rồi mở cửa khoang đi ra ngoài, không có cách khác, Andrew quá dễ lo lắng, lại nói Tô Mạch muốn xuống khoang thông thường trà trộn vào nhóm hành khách dưới đó, nếu bên người đi theo quản gia người máy thì quá hút mắt, cho nên chỉ đành để Andrew ở lại.

Trên đường đi, các khoang đơn khách có bị mở ra, có bị đóng chặt, hành khách trong khoang mở ra có lẽ đều xuống khoang thông thường hết rồi. Dù gì thì muốn lên tàu thoát hiểm đều phải đi xuống khoang thông thường.

Khoang thông thường lúc này đã sớm loạn thành một đoàn.

"Không được rồi, tàu thoát hiểm không khởi động được!"

"Chúng ta sẽ chết ở đây mất!"

"Mẹ ơi! Oaaa..."

Tô Mạch vừa xuống tới không bao lâu thì một đám người võ trang đầy đủ, bên hông đeo súng năng lượng xông vào khoang thuyền.

Bọn họ vừa xuất hiện, các hành khách đã sợ tới mức co gọn lại trong một góc, dường như cảm thấy co người càng nhỏ một chút liền sẽ bị bọn khủng bố làm lơ.

Tô Mạch cũng làm theo giống như mọi người, lại gần một góc đông người ngồi xuống.

Đám người này ăn mặc quân phục màu tro đặc trưng của quân phản loạn, đầu đội mũ giáp nên không nhìn rõ được mặt.

Kẻ cầm đầu nhìn quét qua các hành khách một cái, lớn tiếng nói:"Từ giờ trở đi, con tinh hạm này thuộc quyền sở hữu của Liên Bang Tự Do, đương nhiên cũng bao gồm tất cả các ngươi!"