Văn chương sư trên cơ bản sẽ không ra sân thi đấu, cũng giống như cơ giáp chế tác sư, bọn họ đều là hậu cần, không ai sẽ bắt một người phải ở ngay giữa chiến trường chế tạo ra cơ giáp cả, văn chương cũng như vậy.
Cho dù là thi đấu thực tế ảo cũng như vậy, vì thế mà số lượng văn chương của mỗi vòng thi đấu đều sẽ bị hạn chế tùy vào quy định vòng đấu, nếu là vòng hỗn chiến thì số lượng văn chương sẽ đạt tối đa, tức là mỗi cơ giáp ba khối văn chương.
Cũng không cần lo lắng có người chơi ăn gian, dùng văn chương tốt hơn của văn chương sư khác thay thế. Vì mỗi một khối văn chương đều cần tinh thần lực chế tác, tinh thần lực trên đó quá dày đặc, chỉ cần dùng máy móc kiểm tra xem sóng tinh thần lực trên đó có trùng với sóng điện não của văn chương sư là biết.
Một chiến đội trong quân đội thường gồm một chỉ huy, một kỹ thuật binh, hai chủ công binh, hai phó công binh, một trị liệu binh, một phụ trợ, còn lại hai vị trí có thể xếp vào một trợ công và một phụ trợ hoặc một tổ hợp khác. Cuối cùng nhân số không vượt quá mười người.
Đây là cách phối trí cơ bản, cũng là phổ biến nhất trong quân đội. Nhưng Cơ Giáp League có chút khác biệt, tổ hợp mười người của chiến đội là dùng để tác chiến theo đơn vị đội ngũ, còn cơ giáp league vì trong toàn bộ cuộc thi chỉ dùng cơ giáp để chiến đấu, cho nên tuy rằng đăng ký theo đội nhưng một đội tối đa chỉ có năm người.
Văn chương sư không tính vào nhân số đội ngũ, phần thi đấu của văn chương sư tới khi đấu thực tế mới có một cách thi đấu dành riêng cho họ.
Vì thế nói cách khác nhân số tối đa của một đội thi đấu cơ giáp league là sáu người.
Tô Mạch dừng bút nhìn tác phẩm mới hoàn thành của mình đầy luyến tiếc, giá cả của một khối văn chương thực tế ảo là từ 2000-7000 tinh tệ, tuy rằng khối văn chương 7000 tinh tệ duy nhất trước kia là xuất phát từ phòng đấu giá, cũng vì Tô Mạch có chút tư tâm riêng nên mới để giá cao như vậy nhưng nghĩ lại nếu với cái giá đó mà chế tác văn chương cho đội của Tô Ly thì cô có hơi lỗ rồi.
Tô Mạch đưa tay khác lên xoa mi tâm, tự nhủ trong lòng.
Không được đâu Tô Mạch, mày không thể ăn người không nhả xương như vậy được, đó dù gì cũng là anh trai mày.
Cuối cùng trong năm tiếng, Tô Mạch cũng hoàn thành được hai phần ba số văn chương yêu cầu.
Đóng gói gửi cho Tô Ly, trong miệng còn lầm bầm không ngừng:"với một chút tiền đó của anh thế mà có thể đổi lấy văn chương chất lượng cao vượt mong đợi như này, anh tốt nhất nên cảm tạ chúa vì đã cho anh làm anh trai của em."
Gửi xong, Tô Mạch liền offline đi kiếm gì đó ăn.
Tô Mạch vừa mới bước ra khoang mô phỏng còn chưa đặt đồ ăn.
Tinh hạm vẫn luôn vững vàng hướng về phía trước đột ngột toàn bộ rung động lên, cùng lúc đó, máy truyền tin của tinh hạm vang lên: “ Thông báo tới quý hành khách, tinh hạm chuẩn bị tiến hành lần đầu tiên bước nhảy không gian, thỉnh các vị hành khách ở tại chỗ ngồi xong, mang vào đai an toàn, chuyến đi tổng cộng tiến hành ba lần bước nhảy không gian, sau khi thực hiện bước nhảy sau sẽ tiến vào vũ trụ đường hàng không, thỉnh các hành khách không cần ở trong quá trình này tùy ý đi lại……”
Tô Mạch hơi tặc lưỡi trở về ghế ngồi cài đai an toàn vào, dù gì quá trình này cũng sẽ không quá lâu, đành nhịn đói một chút vậy.
Tinh hạm trong quá trình này, ngoài cửa sổ biển sao nhìn không thấy, tất cả đều là một mảnh đen nhánh. Ước chừng nửa giờ lúc sau, tinh hạm khôi phục bình tĩnh, ngoài cửa sổ có thể thấy biển sao, chẳng qua không hề là phía trước Tô Mạch nhìn thấy mà là một khác phiến tinh hệ.
Không bao lâu, máy truyền tin của tinh hạm lại hoạt động, lần này là video, tinh hạm phục vụ người máy mang theo chuyên nghiệp tươi cười nói: “ Kính thưa quý hành khách, trước mắt tinh hạm đã tiến vào vũ trụ đường hàng không, tinh hạm di chuyển vững vàng, các hành khách có thể hoạt động tự do, tinh hạm phục vụ người máy hết sức trung thành vì ngài phục……”
Người máy nói còn chưa nói xong, liền biến thành một chuỗi điện lưu âm thanh.
Ngay sau đó, trong video xuất hiện một cái xa lạ gương mặt, đối phương khuôn mặt âm u, màu đỏ tươi tròng mắt lập loè ác ý, khóe miệng giương lên tạo thành một đạo ác liệt độ cung: “Thật cao hứng nhìn thấy các ngươi, một đám đáng thương con mồi, tiếc rằng phải gửi tới các ngươi một tin buồn, các ngươi đã bị bắt cóc."
Tô Mạch: “……”
Hôm nay ra cửa bước sai chân rồi thì phải.