[Tiểu thư tức giận sao ạ?]
Tô Mạch thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu Andrew nói:"không có, chỉ là không vui thôi, ba rõ ràng rất bận, thời gian nghỉ ngơi đều không có, thế mà còn lo nhiều chuyện như vậy."
Sau đó cô lại mỉm cười:"nhưng mà ta vẫn rất vui vì được ông ấy quan tâm đến, cũng cảm ơn Andrew vì đã quan tâm ta."
[Không...không có gì thưa tiểu thư.] Andrew đỏ mặt ấp úng trả lời.
......
Lên tàu hơi sớm, lúc này còn khoảng 1 tiếng nữa tàu mới khởi hành, Tô Mạch chẳng có gì để làm, cũng không muốn ôn bài nữa, dù gì thì hai ngày thời gian tiếp theo đều không làm gì được chỉ có thể ôn bài, lúc này cô muốn tranh thủ chút thời gian hít thở không khí.
Tô Mạch nhìn sơ đồ vô cùng rối não của con tàu tìm ra vài chỗ có thể đi dạo. Phần lớn không gian của tàu là khoang của hành khách, phần còn lại thì để chứa đồ vật và khoang điều khiển, loại bỏ những chỗ này ra thì chỉ có hành lang trên tàu là có thể dạo.
Đi dạo một vòng, cuối cùng Tô Mạch quyết định về phòng ngắm cảnh qua cửa kính. Vị trí của khoang tổng thống của cô không tồi, từ bên trong có thể nhìn ra toàn bộ cảng tàu.
Khi Tô Mạch ngẩn người nhìn khung cảnh bên ngoài thì đột nhiên cô kêu lên một tiếng đầy bất ngờ: "A!"
[Tiểu thư, có chuyện gì sao?] Vừa nghe thấy tiếng động, Andrew lập tức chạy tới.
"Không có gì đâu." Tô Mạch vội vàng nói, sau đó lại nhìn ra bên ngoài.
Người đó... rất giống anh ấy, mình không nhìn nhầm, chắc chắn không nhìn nhầm.
Tô Mạch không ngừng đưa mắt tìm kiếm, nhưng ở cảng tàu rộng lớn đầy người này muốn tìm một người chỉ bằng mắt thường thật sự rất khó, cuối cùng Tô Mạch chỉ đành phóng xuất tinh thần lực bao trùm toàn bộ cảng để tìm kiếm.
Thấy rồi.
Trong mắt của Tô Mạch xuất hiện một người thiếu niên, nhìn dáng vẻ thì đối phương hẳn là vừa mới thành niên, dáng người thẳng tắp giống như cây tùng, ngũ quan như tạc tượng.
Không phải.
Tô Mạch có chút thất vọng thu hồi tinh thần lực, cho dù diện mạo của người này giống người đó đến chín phần, nhưng khí chất khác biệt quá lớn, đặc biệt là ánh mắt của người này không thân thiện chút nào, kết hợp giữa khí chất và ngũ quan tạo thành một tổng thể trông có vẻ chán đời.
Mà người đó chắc chắn sẽ không bao giờ mang cái dáng vẻ này.
"Hành khách tôn quý, chỉ còn 15 phút nữa là tinh hạm sẽ khởi hành, mong quý hành khách nhanh chóng trở về khoang và ổn định chỗ ngồi."
Thông báo vang lên cũng triệt để cắt đứt ý niệm muốn đi ra ngoài tìm gì đó để gϊếŧ thời gian của Tô Mạch.
Tinh hạm muốn bay ra ngoài không gian thì phải xuyên qua tầng khí quyển trước, đối với tinh hạm dân dụng không được thiết kế đặc biệt như tinh hạm quân dụng thì trong quá trình này để đảm bảo an toàn, toàn bộ hành khách sẽ ổn định chỗ ngồi và tiến vào trạng thái ngủ đông cho tới khi tàu hoàn toàn tiến vào không gian.
"Lộ trình đến Cảng Niuley đã bắt đầu, mong quý hành khách tận hưởng chuyến đi."
Khi lời nói vừa kết thúc, lớp màn chắn bao quanh ghế ngồi cũng thu lại, Tô Mạch lập tức đứng dậy vận động nhẹ, cho dù thân thể của nhân loại đã thay đổi rất nhiều nhưng ngồi lâu thì nhức mỏi như thường lệ.
Quan trọng là trong chuyến đi này, vẫn còn một chuyến tàu phải lên nữa. Muốn từ H-147 đến cảng tàu của học viện tinh thì phải lên tinh hạm đến Cảng Niuley, cảng trung tâm của tinh hệ rồi mới từ cảng Niuley đi tới học viện tinh.
Quá chán nản không có việc gì làm, Tô Mạch đành chui vào khoang mô phỏng tiến vào [Thế Giới], vào thời điểm này cơ giáp league chỉ đang tiến hành vòng loại, mặc dù không rõ lắm đồng đội của Tô Ly như thế nào nhưng Tô Mạch tin rằng con hàng đó có thể dẫn dắt đội vào top 30 dù không có văn chương sư.
Nhưng đó cũng chỉ là top 30, chỉ có top 10 vòng đấu loại của tinh hệ mới có thể đi vào vòng trong tiến hành đấu thực tế.
Cho nên bây giờ cô cần chế tác văn chương hỗ trợ cho bọn họ.