Chương 39

Kể từ ngày hôm đó, mỗi khi một người nào đó bước vào ngưỡng cửa ranh giới giữa sự sống và cái chết, bằng một cách kỳ diệu nào đó thì Cảnh Mặc sẽ có thể cảm nhận được một cách hết sức rõ ràng.

"Bọn chúng như những con đom đóm nho nhỏ màu xanh lục đang dần dần trôi đi theo gió." - Cảnh Mặc đã miêu tả như thế - "Ánh sáng của chúng tắt dần tắt dần, và đến khi chúng biến mất hẳn, người đó sẽ chết."

"Vậy em đã làm thế nào để cứu chị ấy?"

Cả ba chúng tôi đều nghiêng người về phía Cảnh Mặc. Dù cho không nói ra, nhưng trên gương mặt mỗi người đều là sự tò mò không thể cưỡng lại được.

Cảnh Mặc vò đầu, dùng những hình tượng dễ hiểu nhất để diễn tả lại: "Em đã tạo ra một cái l*иg để thu hút những con đom đóm kia bay trở về cơ thể của chị ấy."

Nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó, một cái kén màu xanh bao bọc xung quanh cơ thể của Mạc Lăng, và từ trong cái kén đó, mặc dù tôi không biết gì về những thứ mà Cảnh Mặc đã nói tới, thế nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của sự sống cứ không ngừng tuôn ra như thác đổ.

"Thật là kỳ diệu!"

Mạc Lăng không nhịn được mà thốt lên, bên trong đôi mắt lấp lánh như vầng thái dương toát lên sự hứng khởi vô cùng.

"Khoa học thật sự quá kỳ diệu! Nó có thể khiến cho một con người bình thường có được những khả năng thật đáng sợ! Nếu có thêm nhiều người có kỹ năng này, vậy có phải trên thế giới sẽ không còn người chết nữa hay không?"

Tôi bỗng nhiên cảm thấy hơi có chút khó chịu với thái độ hưng phấn quá đà của Mạc Lăng. Dù cho Cảnh Mặc có khả năng chữa trị nghịch thiên, nhưng cái chết vẫn nên là điều cần thiết. Nếu như trên thế giới không còn người chết, vậy thì sẽ loạn đến mức nào, mà chưa kể hiện tại nó đã loạn đến độ chịu không nổi rồi.

Thế mà không ngờ một kẻ đuổi theo khoa học như Lư Hữu Ngọc ấy vậy mà lại có cùng suy nghĩ với tôi. Anh ta nói: "Cái chết là điều không thể tránh khỏi. Mặc dù khả năng chữa trị của Cảnh Mặc thật sự rất đáng sợ, nhưng khi đối diện với cái chết khả năng cao vẫn không thể làm được bất cứ điều gì. Hơn nữa, chỉ cứu một người là cô mà em ấy còn hôn mê tận mấy ngày, nếu ngày nào cũng cứu mấy mươi người như vậy, thì dù em ấy có chín cái mạng thì cũng không đủ!"



Ngừng một chút anh ta lại nói tiếp: "Còn nữa, cô có biết em ấy đã trải qua những gì để có được thứ sức mạnh thần thánh đó không? Cô chỉ phải chịu nỗi đau đó một lần mà đã sợ hãi đến mức phải bỏ trốn. Còn em ấy, em ấy phải chịu sự đau đớn tột cùng đó suốt cả mấy năm trời mà không thể chạy đi đâu được, cũng không thể than thở với ai được! Nỗi đau đó, nỗi cô đơn đó, cô có thể tưởng tượng nổi không?"

Sự gay gắt đột ngột của Lư Hữu Ngọc khiến cho những người còn lại đều phải giật mình. Mạc Lăng méo miệng nói: "Tôi hiểu mà, anh không cần phải căng thẳng như vậy!" Thế nhưng thái độ của Lư Hữu Ngọc vẫn không thể khá hơn. Anh ta bực tức đứng dậy rồi lại bỏ ra ngoài, mặc kệ tôi có kêu thế nào cũng không chịu quay lại.

"Này, em và anh ấy vẫn chưa giải quyết xong à? Là người yêu thì không nên giận lâu như vậy, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm đó!"

Mạc Lăng nghiêng đầu về phía tôi nói nhỏ. Cảnh Mặc vừa nghe xong, chưa kịp để tôi nói lời nào đã vội vã lên tiếng: "Hai người họ không phải người yêu!"

Tôi nhanh tay bịt chặt miệng Cảnh Mặc nhưng đã muộn một bước. Mạc Lăng nhìn Cảnh Mặc mà nhíu chặt đầu mày, khó hiểu hỏi: "Em nói vậy là sao?"

Cảnh Mặc kéo tay tôi muốn nói gì đó, nhưng tôi lại càng mạnh tay hơn, thậm chí còn kéo cả người em ấy vào lòng, tránh để cho em ấy làm loạn.

Tôi cười giả lả với Mạc Lăng, nói: "Thằng bé này từ lúc gặp em đã ngủ suốt nên không biết chuyện gì đâu, chị đừng nghe em nó nói bậy!"

Tôi cúi đầu nhìn Cảnh Mặc, em ấy cũng ngẩng đầu liếc nhìn tôi, trong đôi mắt dường như có muôn vàn lời trách móc, thế nhưng tôi lại giả vờ không thấy, chỉ cười một cái thật tươi rồi cho qua. Mạc Lăng nghe thấy thế cũng hiểu được đôi phần, vừa nhìn tôi với ánh mắt răn dạy vừa dặn dò: "Dù sao thì hai người cũng nên làm hoà sớm đi! Trong thời thế loạn lạc này có được nhau là quý lắm rồi!"

Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó lại kiếm cớ đuổi Mạc Lăng đi mất. Còn lại mình tôi và Cảnh Mặc, lúc này tôi mới buông em ấy ra rồi thở phào nhẹ nhõm mà dặn dò em ấy rằng: "Sau này ở trước mặt chị Mạc Lăng em không được nói mấy lời như lúc nãy nữa!"

Cảnh Mặc khó chịu lớn tiếng hỏi tại sao, tôi thở dài giải đáp: "Tại em không biết thôi, bà chị kia khó chịu lắm!"

"Khó chịu thế nào?" - Cảnh Mặc tuy hiếu kỳ, nhưng trong giọng nói vẫn còn mang theo chút hờn dỗi.

Tôi nghiêng đầu nhìn trời, trong đầu đang tái diễn những cảnh đánh ghen kinh điển của Mạc Lăng rồi mơ hồ đáp: "Khó chịu theo kiểu có thể khiến người ta chết đi sống lại ấy!"



Sau đó tôi bắt đầu nhỏ giọng kể lại tất cả kết cục của những người phụ nữ đã từng đứng bên cạnh Hoạ Hoằng, ngoại trừ người thân trong gia đình của anh ta ra, ngay cả chị em gái cũng không thể tránh khỏi số phận bị Mạc Lăng đánh ghen.

Cảnh Mặc càng nghe càng há hốc mồm, hai mắt trợn to như kiểu không thể nào hiểu được vì sao trên đời lại có một người phụ nữ như thế.

"Vì sao anh trai kia tồi tệ như thế mà chị ấy không bỏ đi cho nhẹ người?"

Tôi liếc mắt nhìn trời thở dài, trong lòng thì nghĩ rằng: "Bởi vì tác giả đã bắt họ trở thành một cặp đó", còn ngoài miệng thì lại nói: "Ông trời ép uổng chứ ai muốn như vậy đâu!"

Cảnh Mặc nghe xong liền gật đầu lia lịa ra vẻ thấu hiểu, sau đó nhăn mặt nói: "Thật tội chị ấy quá! Sau này em nhất định sẽ không như anh trai kia đâu, nên chị đừng lo nhé!"

Tôi nghe xong liền cảm thán trong lòng, "Chà, đứa trẻ này ngoan dữ!", xong còn đưa tay lên vuốt tóc em ấy rồi cười dịu dàng như một người mẹ hiền, từ tốn nói: "Ừ, sau này lớn lên em phải là một người chồng, một người cha tốt nhé!"

Cảnh Mặc gật mạnh đầu, bên trong đôi mắt như đã ra một quyết định cực kỳ quan trọng nào đó. Tôi hài lòng nhìn em ấy, sau đó lại bắt đầu dò hỏi về những chuyện em ấy đã trải qua.

"Thật ra em đã tỉnh lại được một thời gian rồi, nhưng lại không thể điều khiển bản thân theo ý muốn."

Em ấy chọt chọt hai đầu ngón trỏ vào nhau, trên mặt bày ra biểu cảm như sắp khóc.

Tôi gật đầu đồng ý với cách nói này, sau đó tiếp lời: "Ừ, chị có biết, chị có thấy cử động của em. Nhưng mà trong khoảng thời gian đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tôi biết rằng người đang hôn mê chắc chắn sẽ chẳng xảy ra chuyện gì được (ngoài việc nằm mơ), nhưng mà đây là một quyển tiểu thuyết, mà Cảnh Mặc lại còn là một trong những phản diện cực kỳ đáng gờm, thế nên mỗi lần bất tỉnh không dậy được của em ấy biết đâu lại có gì đó đột phá khác hẳn người bình thường?