Chương 37

Khó khăn lắm mới thoát khỏi đám xác sống kia. Chúng tôi nấp bên trong một cửa hàng thời trang, nhìn đám xác sống đang đi loanh quanh ở bên ngoài qua lớp cửa kính, trong lòng không biết nên có cảm xúc gì.

Mạc Lăng nhìn một vòng trong cửa hàng rộng lớn, vừa thở hổn hển vừa nói với chúng tôi rằng: "Đêm nay có lẽ tạm thời không thể rời khỏi đây rồi! Để tôi đi một vòng xung quanh xem tình hình thế nào!"

Nói rồi Mạc Lăng đứng dậy đi vào bên trong. Trước khi rời khỏi chị ấy còn quay đầu nháy mắt ra hiệu với tôi, nhưng tôi lại không hiểu chị ấy muốn nói gì nên chỉ đành xem như không thấy, giả vờ quay mặt nhìn mấy tên xác sống xấu xí ở bên ngoài.

Mạc Lăng đi rồi, Lư Hữu Ngọc liền đặt Cảnh Mặc xuống để cho em ấy dựa lưng vào tường, bản thân thì ngồi lặng người một bên điều chỉnh nhịp thở.

Tôi nhìn Cảnh Mặc rồi lại nhìn anh ta, không nhịn được mà hỏi: "Anh có thấy điều gì lạ không?"

Lư Hữu Ngọc một chân co lên một chân duỗi thẳng, tay phải đặt trên gối, mắt nhìn lên trần nhà. Nghe thấy câu hỏi của tôi anh ta không lập tức trả lời, ngược lại nheo mắt đặt cho tôi một câu hỏi: "Ý cô là sao?"

Tôi cẩn trọng quay đầu nhìn theo hướng Mạc Lăng biến mất, sau đó nhỏ giọng đáp: "Tôi cảm thấy đám xác sống này đến đây vì Mạc Lăng."

Thật tình thì tôi cũng không hiểu vì sao bản thân lại có cảm giác này. Thế nhưng hiện tại diễn tiến của câu chuyện đã cách bản gốc hơn một vạn tám ngàn dặm rồi, vậy nên hiện tại dù có xảy ra chuyện gì khác thường thì nó cũng đã không còn điều gì quá kì lạ nữa!

Lư Hữu Ngọc trầm tư suy nghĩ ít lâu, sau đó thận trọng đáp: "Chuyện chưa rõ ràng thì không nên nói chắc điều gì. Nhưng mà có lòng nghi ngờ cũng tốt, thế giới hiện tại đã không còn là thế giới trước đây chúng ta từng biết nữa rồi!"

Tôi nghe xong liền cười khì, giả vờ vui vẻ cất giọng trêu chọc Lư Hữu Ngọc: "Vậy chắc anh cũng nghi ngờ tôi hả?"

Nào ngờ Lư Hữu Ngọc chẳng có vẻ gì là hưởng ứng với câu nói đùa của tôi. Anh ta nghiêm túc đáp: "Từ trước đến nay tôi chưa từng hết nghi ngờ cô."

Nụ cười trên môi tôi lập tức tắt ngúm, trong lòng bỗng dưng cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Khi tôi đang định mở miệng đáp lời thì nghe anh ta nói tiếp: "Nhưng những cảm xúc của tôi cũng là thật. Chỉ hi vọng cô sẽ không bao giờ làm tôi phải hối hận!"



Tôi chẳng thể nói được điều gì, trong cổ họng như có thứ gì đó nghẹn lại.

Tôi quay đầu nhìn về một hướng, muốn tìm cái cớ nào đó để xoa dịu bầu không khí lúc này. May thay Mạc Lăng trở về đúng lúc. Nhìn bầu không khí gượng gạo giữa chúng tôi, chị ấy biết ý nên không hỏi nhiều, chỉ ngồi bệt xuống bên cạnh chúng tôi rồi vừa xé một miếng vải rách từ trên tay áo xuống (có lẽ đây là tác phẩm của một tên xác sống nào đó), vừa nói rằng: "Bên trong cực kỳ sạch sẽ, chẳng những không có xác sống mà vật tư các thứ đều không còn. Có lẽ trước đây đã có một nhóm người ghé qua, thuận tiện mang theo tất cả những thứ còn sử dụng được đi luôn rồi!"

Nụ cười trên mặt tôi hiện tại thật sự gượng gạo vô cùng, tôi nhìn quanh một vòng rồi nói: "Vậy đêm nay chúng ta vẫn phải ăn mì sống cho qua ngày rồi!"

Tôi vừa dứt lời thì Lư Hữu Ngọc cũng đột ngột đứng dậy, nói rằng bản thân sẽ đi chuẩn bị chỗ ngủ cho mọi người rồi đi mất. Chỉ còn lại tôi và Mạc Lăng bốn mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải.

"Hai người nói chuyện với nhau rồi à?"

Tôi ngạc nhiên nhìn Mạc Lăng, không hiểu vì sao chị ấy có thể biết được. Chẳng lẽ chị ấy vốn dĩ không hề rời khỏi mà chỉ nấp ở đâu đó gần đây để nghe lén chúng tôi?

Vậy thì chúng ta phải xem xét lại lý do thật sự vì sao chúng ta lại có thể vô tình "nhặt" được chị ấy rồi!

Trong lúc tôi đang xem xét đủ các thể loại kịch bản để phục vụ cho giả thuyết ở trên thì lại nghe Mạc Lăng nói rằng: "Người yêu tuy rằng cũng có lúc cãi vã giận hờn, nhưng quan trọng nhất vẫn phải là tôn trọng nhau, em à! Chị thấy anh ấy thật lòng với em lắm đó, em đừng có vô tri rồi đánh mất người ta, sau này có hối hận thì cũng không kịp!"

Tôi trợn mắt nhìn Mạc Lăng, không hiểu trong lòng chị ấy thật sự đang nghĩ gì. Thế nhưng một lời nói dối thì cần trăm lời nói dối khác để lấp liếʍ. Vì để lời nói dối kia không đi xa hơn nữa, tôi chỉ có thể im lặng gật đầu, mặc cho sau đó Mạc Lăng cứ liên tục giảng giải cho tôi về đạo lý của tình yêu, rằng hai người yêu nhau thì nên chung sống với nhau thế nào.

Tôi ngồi im lặng lắng nghe mà chỉ thấy lỗ tai lùng bùng. Chờ cho đến khi Mạc Lăng không còn sức để nói phải lăn đùng ra ngủ thì hai cái lỗ tai của tôi mới được nghỉ ngơi.

Tôi ngồi bên cạnh Cảnh Mặc lặng lẽ ngắm chiều tà qua một lớp kính. Bầu trời bên ngoài vẫn xám xịt, những đám đen che lấp cả bầu trời.

Hiếm khi có được một buổi chiều yên ả thế này. Tôi nằm dài lên đùi Cảnh Mặc, ánh mắt hướng về phía hoàng hôn xa xôi khuất sau những rặng mây, hồn thả theo gió về với mây trời. Chợt, tôi cảm nhận được gì đó nên thoáng phì cười, thầm nói nhỏ: "Có phải đã đến lúc tỉnh dậy rồi không?"