Edit: Hến Con
Chuẩn bị hơn một tuần, tiệm cơm nhỏ của Hướng Quỳ rốt cuộc khai trương, tên cửa hàng cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng tham khảo tên của tiệm ăn vặt xung quanh, quyết định gọi là “Tiệm Cơm Hướng Thị.”
Một nhà ba người Cố Như Phương từ sớm đã tới, cố ý tặng cô hai lẵng hoa cực lớn ở cửa.
Cố Như Phương vui mừng hớn hở nói: “Chúc mừng khai trương!”
“Cảm ơn chú thím, mau ngồi đi.” Hướng Quỳ cong môi, trên mặt treo nụ cười tươi tiêu chuẩn, an bài mọi người ngồi xuống.
Cô hôm nay mặc một bộ quần áo cổ phục màu xanh lục sơn thủy mặc họa thiên phục, trên đầu cài trâm gỗ hình thức đơn giản, rất có cảm giác thời xưa, thong thả ung dung châm trà, động tác nước chảy mây trôi, đẹp cực kỳ.
Cố Như Phương xem đến ngây người, sao lại cảm thấy Tiểu Hướng càng nhìn càng đẹp.
Phát giác chính mình nhìn đến ngây người, cô vội vàng quay đầu lại, nhìn khắp nơi xung quanh, cửa hàng này tuy rằng bé, nhưng rất sạch sẽ, mọi thứ đều ra hình ra dáng, cửa sổ còn bày biện một chậu hoa hướng dương, nhìn thực thoải mái.
“Tiểu Quỳ tỷ, tỷ nơi này bán món ăn gì vậy?”
Trần Hổ tìm khắp nơi không thấy thực đơn, những đã từng ăn qua món ăn Hướng Quỳ làm, hắn đối tay nghề của cô rất chờ mong.
“Cửa hàng mới khai trương, nên chỉ có cơm chiên, cơm niêu chưng thịt cùng mì sợi, về sau sẽ chậm rãi tăng món xào, rang và những món ăn khác.”
Chủ yếu là nếu làm món ăn xào, rang thì một mình cô sẽ không lo liệu được quá nhiều việc, chỉ có thể chờ cửa hàng ổn định một chút lại thuê người đến đây hỗ trợ.
Tiệm cơm nhỏ có chút hẻo lánh, chung quanh đây cư dân chủ yếu là người già ở lại, người già thường tiết kiệm, đều tự mình nấu cơm, cho nên cả một buổi sáng đều không có khách nhân tới.
Nhìn trong tiệm vắng vẻ, Cố Như Phương nhìn đến phát sầu, phải nghĩ biện pháp giúp Tiểu Hướng tuyên truyền một chút.
Hướng Quỳ thật ra không thèm để ý, rượu thơm không sợ hẻm sâu, cô có tay nghề thì không sợ không có khách nhân tới.
Tới gần giữa trưa, Hướng Quỳ cầm lấy bảng đen viết lên thực đơn hôm nay, chữ viết của cô là cùng ma ma trong cung học lễ nghi, chữ ngay ngay ngắn ngắn, thật xinh đẹp.
Hướng Quỳ hỏi mọi người muốn ăn cái gì, kỳ thật cũng không nhiều món ăn lắm, bên trên tổng cộng chỉ có năm món ăn.
Cơm chiên thập cẩm, 25 tệ
Mì cay Tứ xuyên, 18 tệ
Mì trộn dầu hành làm từ mỡ heo, 20 tệ
Cơm niêu thịt chưng rau củ, 26 tệ
Cơm niêu xương sườn khoai sọ, 28 tệ
Cố Như Phương hít hà một hơi, thực ra với cái giá này ở nhà hàng lớn thì cũng không đắt lắm, nhưng giá so với tiệm cơm nhỏ xung quanh thì cao hơn một chút.
“Tiểu Hướng, giá món ăn này của cháu có phải hơi cao rồi không, các tiệm cơm nhỏ khác giá đều không có cao như vậy.”
Cố Như Phương cho rằng cô không hiểu giá cả, nhắc nhở nói.
“Không có.” Hướng Quỳ lắc đầu, “Đây là cháu đã suy nghĩ cặn kẽ rồi mới đề giá.”
Cô bán chính là tay nghề, nguyên liệu nấu ăn dùng đều là tốt nhất, khấu trừ phí tổn về sau, thật ra lãi cũng không được nhiều lắm.
“Tiểu Quỳ tỷ nấu ăn tay nghề tốt hơn người khác nhiều, đều có thể so với đầu bếp năm sao ở nhà hàng, có đắt hơn nữa ta cũng mua.” Trần Hổ nhìn giá cả không thèm để ý nói.
“Tiểu Quỳ tỷ, cho ta một phần cơm chiên thập cẩm, ta muốn nhìn xem cơm chiên 25 tệ ăn ngon thế nào.”
Cố Như Phương suy nghĩ một chút, cũng đúng, Tiểu Hướng tay nghề nấu ăn rất ngon, tuy rằng có hơi đắt một chút, nếu là cô đã từng ăn qua, thì cô cũng sẽ mua.
Nghĩ đến lại thèm, cô nhìn thực đơn rồi nói: “Tiểu Hướng, cho thím một phần cơm niêu thịt chưng rau củ .”
“Được ạ, chú Trần muốn ăn món gì?”
“Một bát mì cay Tứ Xuyên đi.” Trần Bình là người phương bắc, thích ăn mì hơn.
“Vâng, mọi người chờ một lát.”
Hướng Quỳ đi vào phòng bếp, đội mũ làm bếp để phòng ngừa tóc rơi vào đồ ăn, lại đeo tạp dề lên.
Cơm niêu thịt chưng rau củ thời gian làm lâu nhất, cô trước tiên ở nồi niêu phết lên một tầng mỡ heo mỏng, sau đó đem nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị xong xuôi cho vào bắt đầu nấu, tiếp theo lấy chảo thêm lửa lớn đảo cơm chiên, một lát mọi thứ đã đâu vào đấy.
Cô động tác rất nhanh, vài phút sau, cơm chiên thập cẩm đã làm xong, bưng lên, đầy một bát lớn, Trần Hổ đối với một phần này rất vừa lòng.