Edit: Hến Con
Tề Tự nhướng mày, tùy tay đưa cho hắn, Thích Nhiên tiếp nhận lấy, đẩy đẩy mắt kính, si mê nhìn đồ án bên trên, thật là xinh đẹp, trên mặt tấm thẻ có phòng cảnh tranh thủy mặc
Thích Nhiên có thói quen sưu tầm, thích cất giữ những đồ vật đẹp đẽ, sau đó bỏ vào tủ của hắn.
“Cảm ơn bạn học Tề Húc.” Thích Nhiên thưởng thức xong, trịnh trọng trả lại, hắn thực ra không có hứng thú với mỹ thực, nhưng thật sự rất thích tấm thẻ này, cho nên cũng chạy tới làm thẻ thành viên
Tô Vũ giúp hắn làm xong, Thích Nhiên cầm trên tay yêu thích không buông, sờ soạng nửa ngày, mới thật cẩn thận bỏ vào trong túi.
……
Hai ngày cuối tuần rất bận, Hướng Quỳ với Tô Vũ chưa được nghỉ xả hơi, thẳng đến sau bữa tối thì mới có thời gian thở
Ngày mai không buôn bán, Hướng Quỳ trước tiên nói với Tô Vũ, để cô ở nhà nghỉ ngơi, không cần qua đây
Tô Vũ gật gật đầu, nghĩ rằng thời gian này công việc quá bận rộn, nên lão bản cố ý tạm dừng buôn bán nghỉ ngơi một ngày.
Kết quả liền nghe được lão bản nói, bởi vì ngày mai muốn đi xem mắt.
Tô Vũ:……
Xem mắt!!!
Cô cùng tuổi với lão bản, cô thậm chí còn chưa yêu đương, lão bản đã mở cửa hàng, bây giờ lão bản còn đi xem mắt, đây là một bước tiến quá lớn
Khi tan tầm, Hướng Quỳ tặng hai hộp bánh ngọt cho cô, là cô dành thời gian tự tay làm, mấy ngày này Tô Vũ giúp đỡ không ít, cho nên đây là khen thưởng.
“Cảm ơn lão bản.”
Tô Vũ nhấp môi mỉm cười, một lát sau, cô nhìn Hướng Quỳ, thật cẩn thận hỏi: “Lão bản, ta có thể mua một chút tương ớt với dưa muối mang về không?”
Mấy ngày này cô ở trong tiệm ăn cơm, chất lượng đồ ăn tăng vọt, về nhà cô sợ ăn không quen cơm ở nhà nữa
“Không cần mua, nếu thích thì ta đưa cho ngươi hai bình.” Hướng Quỳ mỉm cười, cô biết cách thu phục lòng người, đối với người của mình rất hào phòng.
“Cảm ơn lão bản.” Tuy rằng mấy món đồ ăn này không đáng tiền, nhưng thái độ của lão bản khiến Tô Vũ rất vui mừng.
Thực ra, thứ cô thèm nhất là món trứng vịt muối lão bản ngâm, hương thơm nồng đậm, bông xốp với dầu, mặn mặn ăn đưa cơm
Lão bản muối dưa không nhiều lắm, hiện tại đã sắp thấy đáy, cô có chút tiếc nuối, lần sau nhất định phải mua trước một ít.
Tan tầm, Tô Vũ vô cùng cao hứng ôm mấy bình dưa muối, tương ớt, còn có bánh ngọt về nhà.
Vào ngày xem mắt hôm nay, Hướng Quỳ dậy từ sớm, đứng trước gương tạo kiểu tóc, còn trang điểm nhẹ nhàng.
Cô đến Thẩm phúc trai sớm hơn hai mươi phút, người đàn ông cô xem mắt còn chưa tới, người phục vụ bưng ly nước chanh miễn phí lên, cô an tĩnh ngồi xuống chờ đợi.
Mười lăm phút sau, Kỷ Phù Lan mới tới, nhìn thấy cô đã tới rồi, hắn thấy hơi kinh ngạc.
Với hắn mà nói, đến trước năm phút đã là lễ phép rồi, không nghĩ tới cô còn tới sớm hơn.
Kỷ Phù Lan ngồi ở phía đối diện, khẽ gật đầu với cô, gọi đồ ăn xong, với giọng nói trầm trầm, hắn tự giới thiệu: “Xin chào, ta tên là Kỷ Phù Lan, năm nay 28 tuổi.”
Hướng Quỳ đánh giá người đàn ông trước mặt, rất cao, mặc một thân tây trang giày da, có lẽ là một người chìm nổi trên thương trường, có một đôi mắt sắc bén, cái mũi thẳng đứng, khuôn mặt anh tuấn đẹp trai.
Không giống với những người đàn ông bây giờ, phần lớn đều có dáng người gầy ốm, trông còn xinh đẹp hơn cả con gái, người đàn ông trước mắt cường tráng, vừa nhìn thấy đã có cảm giác an toàn.
Hướng Quỳ từ nhỏ đã thề rằng, người chồng tương lai của cô, không cầu tài giỏi hay giàu có quyền lực, nhưng nhất định phải lợi hại, có thể bảo vệ cô.
Cô rất hài lòng với đối tượng xem mắt lần này, tuy rằng tuổi tác có hơi lớn, nhưng là lão nam nhân thành thục, chững trạc, hơn nữ lại rất đẹp trai.