Edit: Hến Con
Có người tức giận mắng hắn bắt đầu giống các blogger khác lòng dạ hiểm độc kiếm tiền, lợi dụng fans để quảng cáo, có người còn thoát fan luôn
Nhưng mà Trình Thật không để bụng, hắn không dựa vào fans để kiếm tiền, chỉ là muốn chia sẻ những thứ hắn thích mà thôi, hắn không thẹn với lương tâm.
Cũng có những fans đã theo hắn rất lâu, là fan trung thành, vì đọc được bài viết nên cố ý tới cửa tiệm ăn cơm.
Cao Dương chính là fan tương đối thâm niên, hắn thích ăn, đã theo dõi tài khoản “Mập mạp thích ăn cá” từ rất lâu rồi, mỗi lần đến các quán ăn được giới thiệu, đều chưa từng sai lầm
Lần này thấy mập mạp đăng bức ảnh có đậu hũ Văn Tư, món ăn này nghe quá là quen tai luôn rồi, rất kinh điển, nhưng có cực kỳ ít quán ăn làm món này, hắn cố ý đi từ xa đến đây để
Gọi món ăn xong, hắn nhìn khắp nơi xung quanh, tiệm cơm này không lớn, trang trí cũng chẳng ra gì, nhưng có rất nhiều người đến, vừa nhìn là biết cửa tiệm nổi tiếng.
Mấy thanh niên cười nói bước vào, thấy bên trong đã không còn chỗ ngồi, thấy bàn của hắn còn chỗ, liền đi tới ngồi chung bàn.
Bọn họ cũng là fan của “Mập mạp thích ăn cá”, nhìn thấy địa chỉ cũng ở gần, vì thế liền hẹn nhau đi đến đây ăn.
Đồ ăn của Cao Dương đều đã được bưng lên, hắn ăn thử món đậu hũ Văn Tư, hương vị thực sự kinh diễm, quả nhiên danh bất hư truyền.
Người trẻ tuổi ngồi đối diện cũng không rảnh lo nói chuyện nữa, nhìn thấy hắn ăn ngon như vậy, nước miếng đều sắp chảy ra ngoài, thỉnh thoảng còn nuốt nước miếng rồi quay đầu nhìn về phía phòng bếp.
Đồ ăn của bọn họ cũng rất nhanh được mang lên, mấy người gần như là ăn ngấu nghiến.
Ừm…… Ăn ngon!
Nếu không phải nhìn thấy video của “Mập mạp thích ăn cá” , bọn họ cũng không biết ở gần nơi bọn họ sống lại có tiệm cơm ngon như thế này
Trong phòng làm việc của tổng giám độc, Kỷ Phù Lan mặc vest chỉnh tề, trước sau như một đang nghiêm túc xử lý công việc, đột nhiên di động của hắn vang lên.
Điện thoại dành cho công việc đã có trợ lý cầm, đây là số điện thoại riêng, người biết đến số này của hắn không nhiều lắm, hắn liếc mắt một cái rồi nghe máy.
Một giọng nam lười biếng trong trẻo truyền đến: “Lão Kỷ, ra ngoài tụ tập gặp nhau đi, mấy huynh đệ đều ở đây.”
“Làm việc, không rảnh.” Kỷ Phù Lan mí mắt cũng không nâng, một bên gọi điện thoại, một bên tiếp tục xem văn kiện.
“Một năm 367 ngày đều thấy làm việc, quả nhiên là cái máy kiếm tiền, ngay cả con lừa của đội sản xuất cũng không dám sử dụng như thế.” Người kia trêu chọc.
“Thẩm Mạch Bạch. Ngươi tốt nhất là có việc nghiêm túc cần nói.” Kỷ Phù Lan tiếng nói như cũ trầm thấp bằng phẳng, nhưng ẩn ẩn kèm theo chút cảnh cáo
Thẩm Mạch Bạch sờ sờ cái mũi, mới nói chuyện chính: “Biết ngươi yêu công việc, cuồng công việc. Nhưng Cẩn Niên đã trở lại, chúng ta tính toán mở tiệc đón gió tẩy trần, mấy huynh đệ khó khăn lắm mới gặp được nhau, ngươi không thể vắng mặt được.”
Nghe được tên của Cẩn Niên, Kỷ Phù Lan mặt không gợn sóng như cũ, dừng lại một chút, mới hỏi: “Ở đâu?”
“Lão Mạc mở quán bar, trong đó có rất nhiều mỹ nữ đó.” Thẩm Dương Bạch cực kỳ hưng phấn.
“Đổi chỗ khác.” Kỷ Phù Lan đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nói.
“Được, ta chỉ nói đùa với ngươi một chút thôi, biết ngươi không thích loại địa phương này, ở Thẩm phúc trai nhà ta, ngươi nhớ đến đấy.” Phía đối diện giọng nói có chút đáng tiếc.