Edit: Hến Con
Tống Diễm Linh ở nhà con trai một thời gian, cảm thấy không quen, không bằng ở một mình, cùng mấy bà bạn đi khiêu vũ ở quảng trường vui vẻ thoải mái, vì thế lại dọn về quê quán.
Bà vừa trở về liền phát hiện có chỗ không thích hợp, mới một thời gian không gặp, các bà bạn ai nấy đều hồng hào, mập mạp hơn.
Bà có chút buồn bực, một người béo thì có lỹ, hiện tại các bà ai nấy đều mượt mà hồng hào, tinh thần trạng thái nhìn rất tốt.
Bà thấy rất tò mò, vẫn luôn lặng lẽ quan sát, sau khi nhảy khiêu vũ xong, mọi người mới thở hổn hể dừng lại, nghỉ ngơi trong chốc lát, nói muốn đi cái gì tiệm cơm nhỏ Hướng thị ăn cơm.
Tống Diễm Linh nghe xong thì như lọt vào trong sương mù, Cố Như Phương đi tới hỏi bà có muốn đi cùng hay không, rồi cũng đĩnh đạc kể lại những chuyện xảy ra trong thời gian này cho bà.
Hóa ra là cháu gái của Thư Thanh mở một tiệm cơm nhỏ gần đây, tay nghề còn rất tốt, các bà mỗi ngày đều ăn ở tiệm cơm này, tiết kiệm chi phí nấu nướng.
Tống Diễm Linh với Thư Thanh quan hệ rất tốt, nếu là cháu gái của bà ấy mở tiệm cơm thì tất nhiên bà phải đến ủng hộ rồi.
Mấy người quen cửa quen nẻo đi vào tiệm cơm nhỏ Hướng thị, từng người gọi món ăn
Tống Diễm Linh phát hiện công việc làm ăn nơi này rất tốt, cửa tiệm nhỏ ngồi chật ních.
Tiền sảnh với nhà bếp nối liền với nhau, cách một cửa sổ lớn, bên trên gắn cửa kính trong suốt, có thể nhìn rõ ràng được tình hình bên trong.
Bên trong có một cô gái nhỏ xinh đẹp đeo khẩu trang đang xào rau, động tác lưu loát, vừa thấy liền biết là rất thuần thục, mùi hương nồng đậm không ngừng bay ra bên ngoài.
Thông thường bếp của các nhà hàng đều có cửa và không cho phép người ngoài vào
Có thể mở cửa để khách hàng nhìn thấy, quang minh lỗi lạc, Tống Diễm Linh lập tức có ấn tượng rất tốt với cửa tiệm này
Chờ tới khi đồ ăn được bưng lên, bà mới phát hiện Như Phương khen trù nghệ của cô gái này không phải là khiêm tốn, ngay cả dưa muối miễn phí trên bàn ăn cũng rất ngon, là dụng tâm làm, không phải làm theo kiểu cho có lệ, cháu gái Thư Thanh quả thực rất giỏi
Không để ý một chút, bà ăn đã no căng, nếu không từ nay về sau bà cũng tính ăn ở cửa tiệm này, trong lòng nảy sinh ra cái ý tưởng này, bà càng thấy hợp lý.
Các lão thái thái khác đối với cửa tiệm này thì cực kỳ hài lòng, tới tuổi này của các bà, tiền bạc không quan trọng, có thể ăn ngon uống tốt chơi vui thì đã là rất tuyệt vời rồi, hơn nữa Tiểu Quỳ lão bản cũng coi như là mọi người hiểu tận gốc rễ, cho nên càng yên tâm.
Một lão thái thái ngại mỗi lần đều phải trả tiền quá phiền toái, liền đề nghị có thể làm thẻ ăn uống hay không, bà có thể nạp tiền vào đó, mỗi lần bà ăn thì sẽ trừ đi.
Như vậy đúng là thuận tiện hơn nhiều, ý kiến này được phần lớn khách hàng ủng hộ
Hướng Quỳ thấy mọi người đều mãnh liệt yêu cầu, liền nói: “Để cháu thử xem có thể làm vậy hay không.” Cô mỗi ngày chỉ nghĩ đến nấu ăn, mấy thứ khác cô không nghĩ nhiều như vậy
Thời điểm nghỉ ngơi, cô suy nghĩ lên kế hoạch cải thiện phương diện phục vụ, cũng ở trên mạng tìm tòi quá trình cụ thể, nhưng cô thực sự không có kinh nghiệm với những thứ như thế này ở hiện đại
Tô Vũ thấy cô buồn rầu, liền chủ động đề nghị muốn giúp đỡ, cô học đại học chuyên ngành có liên quan một chút đến những việc này, nên cô cũng biết một ít