Edit: Hến Con
“Cảm ơn Thiện ca.” Đồng nghiệp lúc này mới vui vẻ, trộn tương ớt với cơm.
“Ừm, tương ớt này hương vị chính tông, tuyệt! Thiện ca, ngươi đây là mua ở đâu vậy?”
“Ở gần nhà ta có một tiệm cơm nhỏ, lão bản tay nghề thật sự rất tuyệt vời, cửa tiệm đó xếp vị trí đầu tiên trong những cửa tiệm mà ta từng ăn, cơm cực kỳ ngon.” Tưởng Văn Thiện nói
“Có thể nói cho ta địa chỉ ở đâu không? Lần sau ta tới đó ăn.” Đồng nghiệp có chút tò mò, hắn thích ăn cay, tương ớt này thật sự hợp khẩu vị của hắn.
“Có thể.” Tưởng Văn Thiện thực sảng khoái đáp ứng, hắn cực kỳ thích cửa tiệm này, muốn càng nhiều người biết càng tốt.
Trần Thanh Mộc sau khi ghi hình xong chương trình tạp kỹ, trở lại phòng nghỉ ngơi, nhân viên công tác đưa cho hắn cơm hộp, khách mời thường xuyên của chương trình tạp kỹ này đều là người nổi tiếng, đồ ăn rất ngon, có cá có trứng có thịt, còn có một chén canh và một món chay, nhưng bởi vì phải giữ dáng, cho nên món ăn đều thiếu dầu thiếu muối, không có hương vị gì cả.
Trần Thanh Mộc ăn một chút, thật sự ăn không được nữa, hắn trộm lấy ra tương ớt đổ lên bên trên, trộn một chút, lại múc một ít dưa muối ra, lúc này mới thỏa mãn ăn, thật ngon, tương ớt này ăn cùng cơm rất ngon, còn may là hắn thông minh, cũng mua một ít.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Tiêu Ngôn Chử mang theo hộp cơm đi vào, hắn ngượng ngùng cười cười: “Tương ớt của ngươi có thể cho ta một thìa không? Ta nhìn thấy ngươi ăn ngon quá.”
Tiêu Ngôn Chử vốn định mang cơm hộp về phòng nghỉ của mình ăn, vừa vặn nhìn thấy khách mời mang theo tương ớt, lại còn ăn ngon như vậy, khiến hắn nhìn cũng thấy thèm.
“Có thể.”
Trần Thanh Mộc ngẩn người, không nghĩ tới đỉnh lưu lại bình dân như vậy, hắn gật gật đầu, múc cho Tiêu Ngôn Chử một muỗng, “Có muốn dưa muối nữa không?”
“Nếu có thể thì cũng cho ta một ít, cảm ơn.” Tiêu Ngôn Chử cười nói.
“Ngươi có phiền nếu ta ngồi ăn ở chỗ này không?”
Hộp cơm đều đã mở ra, Tiêu Ngôn Chử cũng lười chạy đi chạy lại, nghĩ nghĩ liền dứt khoát ăn ở chỗ này luôn.
“Không sao.”
Nhận được câu trả lời khẳng định, hắn ngồi ở bên cạnh Trần Thanh Mộc, hai người đều không nói chuyện, chuyên tâm ăn cơm
Tiêu Ngôn Chử học theo hắn, cũng lấy tương ớt trộn đều với cơm, đồ ăn vốn dĩ không có vị gì bỗng nhiên trở lên ngon mắt ngon miệng, trước khi kịp nhận ra thì hắn đã ăn gần xong hộp cơm, bụng nhỏ hơi hơi căng
Hắn mấy năm nay bởi vì giảm cân nên có xuất hiện chứng biếng ăn nhẹ, đã lâu không có ăn no như vậy, chỉ có hai món ăn mộc mạc thế mà có thể kích thích con sâu thèm ăn của hắn.
“Tương ớt với dưa muối ngươi mua ở đâu vậy? Ăn rất ngon.”
“Ở thành phố B khu dân cư cũ gần phố mỹ thực có tiệm cơm nhỏ, gọi là tiệm cơm nhỏ Hướng Thị, cửa tiệm này tuy rằng rất nhỏ, nhưng lão bản tay nghề rất tốt, ta mua ở cửa tiệm đó.”
Tiêu Ngôn Chử âm thầm ghi nhớ địa chỉ cửa tiệm này với tên gọi, hắn chưa từng ăn ở cửa tiệm nhỏ bao giờ, không biết tiệm cơm nhỏ là nơi ngọa hổ tàng long, còn có tay nghề thế này.
Ăn xong hắn nói lời cảm ơn với Trần Thanh Mộc, rồi rời đi, lúc gần đi còn hứa với hắn, nếu có yêu cầu gì thì có thể tìm hắn.
Trần Thanh Mộc không nghĩ tới dùng một muỗng tương ớt lại có được lời hứa của đỉnh lưu, mua bán không lỗ chút nào.
Trở lại phòng nghỉ, Tiêu Ngôn Chử liền bảo trợ lý đi đến địa chỉ này mua tương ớt với dưa muối, hắn vốn là muốn thử đồ ăn của cửa tiệm này, nhưng từ bỏ ý định vì cách nơi này quá xa