Edit: Hến Con
Từ Phỉ Phỉ vừa tiến vào cửa tiệm đã bị sốc, bà ngày thường đều đến những nơi xa hoa, chưa bao giờ tới cửa tiệm nhỏ thế này
“Hảo Hảo, bà là ở cái góc xó xỉnh nào tìm được cửa tiệm này vậy, lại còn vào ăn cơm nữa.”
Tần Từ Hảo biết suy nghĩ trong lòng của bà bạn thân chắc chắn là giống mình trước đây, xem thường tiệm cơm nhỏ này, bà cười cười: “Đừng nhìn cửa tiệm này nhỏ, lão bản tay nghề không kém so với đầu bếp đâu.”
Bà ngồi xuống, thuần thục bắt đầu gọi cơm, Tô Phỉ Phỉ bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi xuống với bà bạn thân
“Ra món ăn mới?” Tần Từ Hảo nhìn kỹ thực đơn rồi nói.
“Đúng vậy, đậu hũ Văn Tư, 58 tệ một phần.”
Tần Từ Hảo kinh ngạc, đây là một món ăn rất nổi tiếng, nhưng bà ít thấy nhà hàng nào làm món này, “Vậy ta lấy một phần đi.”
“Được, trên bàn có tương ớt với dưa chua miễn phí, khách hàng có thể tự lấy.”
Một lát sau, Tô Vũ bưng đồ ăn lên, Từ Phỉ Phỉ vẫn không nhúc nhích, Tần Từ Hảo thì lại ăn rất ngon: “Thật sự ăn rất ngon, Phỉ Phỉ bà nếm thử xem sao, đặc biệt là món đậu hũ Văn Tư này, thơm quá.”
Từ Phỉ Phỉ không thể tin được, đây là bà bạn thân thanh lãnh không dính khói lửa phàm tục, luôn luôn chỉ nếm thử món ăn xã giao thôi
Tần Từ Hảo không biết tiếng lòng của bạn thân, bằng không chắc chắn sẽ phản bác một câu, tiên nữ cũng phải ăn cơm, bà giờ phút này thấy rất thỏa mãn, từ trước tới nay không nghĩ tới ăn cơm là một việc hưởng thụ như vậy
“Thật sự ăn rất ngon, bà nhất định phải nếm thử, dưa muối này không biết làm như thế nào, ăn khai vị rất ngon miệng.”
Từ Phỉ Phỉ không tiện phản bác lại bà bạn thân, đành phải dùng chiếc đũa gắp một miếng đồ ăn nhỏ cho vào trong miệng, sau đó bà liền không chịu khống chế gắp một đũa lại một đũa đồ ăn.
Xếp hàng một lúc lâu, Trần Thanh Mộc rốt cuộc cũng vào tiệm, hắn chạy nhanh tìm một vị trí ngồi xuống, đánh giá qua hoàn cảnh xung quanh, nhìn về thực đơn phía trên vách tường, gọi vài món mình thích ăn.
“Thế mà còn có đậu hũ Văn Tư, ông có muốn nếm thử không, đây là một món ăn nổi tiếng đấy.” Lão thái thái bên cạnh kinh ngạc, nói chuyện với bạn già nhà mình.
Tuy rằng món này không hề rẻ, nhưng ngẫu nhiên ăn một bữa vẫn là có thể.
Trần Thanh Mộc nghe thấy, vì thế lại gọi thêm món đậu hũ Văn Tư.
“Được, chờ một lát, trên bàn có tương ớt với dưa chua miễn phí, có thể tự lấy, thêm một tệ có thể lấy thêm một món canh”
“Vậy lại thêm một tệ đi.” Trần Thanh Mộc đối với một tệ không để ý lắm
Trần Thanh Mộc ngửi mùi hương chung quanh, có chút chờ mong đối với tay nghề của lão bản.
“Lão bản, dưa muối này ăn thật sự là quá ngon, lão bản mua ở nơi nào vậy, ta cũng muốn mua một ít.”
Có khách hàng bị món dưa muối hớp hồn, nhìn thấy Hướng Quỳ đi ra, chạy nhanh ra hỏi địa chỉ.
“Đúng vậy, Tiểu Hướng, dưa muối này ăn ngon hơn là mua ở siêu thị, ta rất thực thích.”
“Còn có tương ớt này cũng thơm quá, vừa tê vừa cay, ăn với cơm rất thích hợp, đối với người thích ăn cay như ta mà nói, đây quả thực là tin vui, lão bản, cầu địa chỉ.
Những khách hàng khác cũng say sưa khen ngợi dưa chua với tương ót
Khách hàng hỏi tương ớt là Tưởng Văn Thiện, hắn là người không cay không vui, từ khi phát hiện tiệm cơm nhỏ này, vì có thể tới ăn nhiều mấy bữa, hắn gần đây vẫn luôn nỗ lực gõ code, cũng không lười biếng, công tác xuất sắc được sếp khen ngợi, còn đạt được một khoản tiền thưởng, lúc này mới tới khao bản thân mình một chút