Edit: Hến Con
Thời điểm cơm trưa trôi qua, Hướng Quỳ ngồi ở trên ghế khó có được một chút thời gian rảnh rỗi, nhưng như cũ cô vẫn nghĩ đến thực đơn kế tiếp phải làm.
Cố Như Phương xách theo một thùng đồ vật hấp tấp đi vào tiệm, trên khuôn mặt hơi đẫy đà nở nụ cười “: Tiểu Hướng, trong nhà làm một ít đậu hũ, đưa một ít cho con nếm thử này.”
“Thím Cố, thím thật sự quá khách khí.” Hướng Quỳ hờn dỗi, ninh nọt nói, rồi đi tới trước mặt thím ấy tiếp nhận cái thùng trong tay, cau đó cô cười khanh khách nói lời cảm tạ, trong lòng lại thấy rất ấm áp, mấy ngày nay cô có thể cảm giác được, thím Cố là thật sự đối tốt với cô.
“Xời, đây thì có cái gì, cháu lần trước không phải còn tặng thím điểm tâm sao, hương vị kia thật sự ăn quá ngon.”
Cố Như Phương xua xua tay cười nói, bà rất ít khi thân thiết hợp tính với người khác như vậy, tuy rằng ở chung không lâu, nhưng bà thiệt tình thích Tiểu Hướng cô gái này, liền nguyện ý đối xử tốt với con bé.
“Thím thích vậy thì lần sau cháu làm nhiều một ít mang qua đưa thím.”
Hướng Quỳ lông mi khẽ run, khóe môi nhếch lên, thanh âm mềm mại, trong giọng nói còn mang theo một tia làm nũng.
“Vậy thì thím cũng sẽ không cùng cháu khách khí đâu.”
Cố Như Phương trên mặt tươi cười càng sâu, bà bình thường tính tình táo bạo, rất ít có người cùng bà thân cận như vậy, trong nhà bạn già không rõ bà vì cái gì đối xử tốt với Hướng Quỳ như vậy, mối quan hệ hai bên đều có cảm tình vĩnh viễn thoải mái nhất, cùng Tiểu Hướng ở chung thực vui vẻ, so hai cái chày gỗ trong nhà thì thích hơn nhiều.
“Vậy cháu bận việc đi, thím không quấy rầy nữa.”
“Được, thím đi thong thả.”
Hướng Quỳ đem thùng đậu hũ bảo vào trong phòng bếp, nhìn đậu hũ trắng nõn mềm mại, đột nhiên nhớ tới một món ăn nổi tiếng, gọi là đậu hũ Văn Tư, món này có một vị nương nương được sủng ái trong cung rất thích, lâu lâu muốn ăn một lần, cô đối với món này rất quen thuộc.
“Đậu hũ Văn Tư quan trọng nhất là kỹ năng dùng dao, tốc độ tay phải nhanh, cắt miếng đậu hũ mảnh như sợi tóc, nguyên liệu nấu ăn phối liệu rất nhiều, tuy rằng nhìn rất bình thường, nhưng phải làm ra được hương vị kinh diễm, non mềm thanh thanh, ăn vào miệng là tan.”
Hướng Quỳ lấy ra một miếng đậu hủ, ở trên dao cho thêm một chút nước, sau đó chỉ thấy nàng tay như cắt, nhanh chóng cắt mấy trăm lần, liền mạch lưu loát.
Đem đậu hũ cắt xong bỏ vào nước trong, đậu hủ nháy mắt rơi rụng thành từng sợi, mỏng như sợi tóc, món này cô làm không dưới mấy trăm lần, rất mau liền hoàn thành.
Cô lấy ra chén, dùng cái thìa múc lên ăn thử, có vị mặn, thơm, mềm mịn, đủ loại hương vị ở trong miệng nổ tung, nói ngắn gọn, món đậu hũ Văn Tư này làm rất thành công.
Hướng Quỳ làm có hơi nhiều, mới cơm nước xong, cô chỉ ăn một chén nhỏ thì đã ăn no căng, dư lại cô tính toán để đến buổi tối ăn sau.
Đem phòng bếp thu thập sạch sẽ, lại quét vệ sinh trong tiệm, lúc này có một cô gái nhỏ tuổi trẻ xinh đẹp đi vào, cô gái với đôi mắt sợ hãi, biểu tình rối rắm.
Hướng Quỳ có chút kỳ quái, liếc mắt nhìn lên đồng hồ trên vách tường, còn chưa tới thời gian dùng cơm, nhưng mà cô vẫn như cũ nở nụ cười tiêu chuẩn, nhiệt tình tiếp đãi.
“Xin chào, xin hỏi quý khách muốn ăn cái gì?”
Cô gái gắt gao nhấp môi, vội vàng nói: “Em em không ăn cơm, xin hỏi...”
Tô Vũ hít một hơi thật sâu, cô là quá khẩn trương, ở trong não đã tập nói biết bao nhiêu lần giờ đột nhiên đầu trống rỗng, mắc kẹt, cô dừng một chút, ngốc ngốc đứng trầm mặc hồi lâu mới nhớ tới chính mình muốn nói cái gì.