Edit: Hến Con
“Không cần, ô ô ô...... Ăn ở đây cơ, ở chỗ này ăn cơm cơ, tỷ tỷ làm đồ ăn ăn rất ngon.” Chu Ngọc Lâm lôi kéo tay mẹ mình làm nũng sống chết cũng không chịu đi, hắn thật vất vả được ngày nghỉ, để có thể tới đây ăn một bữa, hơn nữa lần trước hắn đã hứa với tỷ tỷ là sẽ quay lại đây rồi.
Chu phong thấy đứa con út cố chấp như vậy, liền khuyên lão bà nhà mình: “Thôi, tới cũng tới rồi, hơn nữa ăn ngẫu nhiên một lần, thế thì thỏa mãn con đi, miễn cho con nó nhắc mãi.”
Chu Dần cảm giác nghe thấy âm thanh tiểu bá vương nhà hắn, liền quay đầu lại, hơi hơi kinh ngạc: “Ba, mẹ, các ngươi sao lại đến đây?”
Tần Từ Hảo với Chu Phong cũng kinh ngạc: “Con sao lại ở đây vậy?”
Chu Dần có chút xấu hổ, ho khan một tiếng: “Cửa tiệm này ăn ngon lắm, hôm nay được nghỉ con cùng bằng hữu tới đây ăn.”
Chu Ngọc Lâm thấy ca ca nhà mình đã ăn xong rồi, tròn tròn đôi mắt phụng phịu má bánh bao tức giận nói: “Ca tới này ăn cơm không mang theo đệ, ca ca thật xấu!”
“Đệ không phải đã tự mình tới rồi sao?” Chu Dần mắt trợn trắng lười nhác nói, hơn nữa tự mình tới đây cũng không gọi hắn còn gì.
“Con ăn xong đi về trước, mọi người ở lại chậm rãi dùng.” Hắn nhưng không muốn ở lại nghe khiến trách, tìm cái lý do liền trốn đi.
Chu Phong đánh giá khắp nơi, có chút tò mò với cửa tiệm này, nhìn qua không lớn lắm, có thể khiến đứa nhỏ với đứa lớn nhà mình đều thích, hơn nữa cửa hàng này khách hàng thế mà toàn người lớn tuổi nữa
Hắn tìm vị trí ngồi xuống, Hướng Quỳ đi tới: “Xin chào, quý khách muốn gọi món ăn gì, thực đơn ở trên vách tường.”
“Tỷ tỷ, ta lại tới này.” Chu Ngọc Lâm cười phất tay, nhỏ giọng nói chuyện với cô.
Hướng Quỳ gật đầu, mỉm cười
“Cũng chỉ có mấy món ăn này thôi sao?” Chu Phong nghiên cứu xong thực đơn, hỏi.
“Đúng vậy, cửa tiêm mới khai trương không lâu, món ăn còn đang chậm rãi hoàn thiện, cũng không được phong phú lắm.”
“Vậy mỗi món một phần đi.” Cũng chỉ có vài món ăn, cũng không có nhiều món để chọn, Chu Phong thu hồi ánh mắt nói.
“Được, mọi người ngồi chờ một lát.”
Một lát sau, từng món ăn được bưng lên, Chu Ngọc Lâm ăn ngon ăn đến vui vẻ nói: “Thơm quá, tỷ tỷ làm đồ ăn đều ăn rất ngon.”
Chu Phong nhướng mày, không nghĩ tới đứa út lại đánh giá cao như vậy, đứa nhỏ này bình thường đều là đứa thích bắt bẻ, hơn nữa nó không thích ăn rau xanh, hiện tại lại ăn rau chân vịt trước mặt, đã thế còn khen ăn ngon.
Hắn cầm lấy chiếc đũa gắp rau chân vịt, đúng là ăn rất ngon, rất non, hơi nước đủ, hơn nữa lão bản chắc là dùng mỡ heo xào rau, rất thơm, đến hắn cũng rất thích ăn, không trách mấy đứa con của hắn đều thích.
Hắn lại ăn thử món ăn khác, hương vị đều rất ngon, đặc biệt là món cá đù chiên nhỏ vị cay, hắn rất thích, lão bản có thể đem những đồ ăn bình thường làm thành những món ăn ngon như vậy, cũng là có bản lĩnh.
Ăn ngon đến vậy sao?
Tần Từ Hảo đối với cửa tiệm cũ nát này không có hảo cảm, ban đầu cô không có ý định ăn, nhưng nhìn thấy hai cha con ăn ngon như vậy, mùi hương của đồ ăn lại không ngừng tiến vào mũi, nuốt nuốt nước miếng, vẫn là nhịn không được ăn một miếng
Sau đó liền dừng lại được rồi, một miếng lại một miếng ăn vào trong miệng, rau xanh cũng quá ngon, còn có này rau muống xào này, thơm quá a, món canh này cũng không tồi.
Cuối cùng, một nhà ba người đều ăn đến no căng, Tần Từ Hảo vuốt cái bụng hơi hơi nhô lên, khóc không ra nước mắt, cô đang trong khoảng thời gian giảm béo, nhưng đồ ăn ăn thật sự rất ngon.