Edit: Hến Con
Hướng Quỳ hai tay nhanh thoăn thoắt , động tác nhanh nhẹn làm xong một phần phần cơm, đâu vào đấy bưng lên.
Cô có trí nhớ khá tốt, mỗi vị khách nhân có sở thích như thế nào cô đều nhớ rõ ràng, không hề có sai sót khi đưa món ăn cho khách hàng
Cuối cùng, làm xong các món ăn cho khách hàng, cô cũng làm cho mình một phần, ngồi ở một góc ăn cơm.
Hướng Quỳ ngồi thẳng lưng, động tác thực ưu nhã, cho dù ngồi ở một tiệm cơm nhỏ đơn sơ, thì những lễ nghi mà cô học được trong nhiều đã khắc vào trong xương tủy.
Những khách hàng khác thấy cô cũng ăn cơm, trong lòng càng yên tâm hơn, điều bịn họ sợ nhất khi đi ăn ở bên ngoài là không sạch sẽ vệ sinh, cửa tiệm này không tồi, lão bản tự ăn đồ ăn của tiệm.
Tiệm ăn nhất thời an tĩnh, chỉ có thanh âm mọi người ăn cơm
Triệu Tam Thiên vẫn luôn nghe bạn già nhà mình nhắc mãi cửa tiệm này, lão bản tay nghề nấu ăn còn giỏi hơn đầu bếp, tò mò ăn một miếng, dừng lại một chút, lập tức động tác ăn cơm nhanh hơn.
Ăn ngon, thật sự là ăn quá ngon!
Hắn rốt cuộc biết bạn già nhà mình vì cái gì ở bên tai hắn khen không ngừng.
Những nguyên liệu nấu ăn này đều rất bình thường, hắn đã ăn hầu hết những thứ này rất nhiều lần, nhưng lão bản làm ra hương vị lại so với những lần trước ông ăn càng ngon hơn.
Lương Mỹ Phương nhìn bạn già nhà mình ăn ngon, liền đắc ý lại kiêu ngạo.
Từ khi ăn các món ăn do lão bản làm, bà liền thành fan trung thành cảu lão bản, không rảnh lo bạn già nhà mình, bà cúi đầu nhanh chóng thưởng thức mỹ thực.
Ăn xong bụng no căng, thực thoải mái, bà lau miệng, đôi mắt trong trẻo, khen ngợi lão bản lên tận trời.
“Tiểu Hướng, tay nghề của ngươi thật sự quá tuyệt vời, ta muốn đem ngươi ôm về nhà.”
Lời này của Lương Mỹ Phương không có nói sai, bà không có cháu gái, lão bản quả thực chính là hình mẫu cháu gái trong mộng của bà, ôn nhu ngoan ngoãn, tự lập tự cường, lại còn nấu nướng giỏi hiện tại đốt đèn l*иg cũng khó tìm, đáng tiếc tôn tử của bà giờ vẫn còn nhỏ, nếu không thì bà đã bắt cóc cô về làm cháu dâu luôn rồi.
Đối với việc người khác thích tay nghề nấu nướng của mình, Hướng Quỳ tâm tình rất sung sướиɠ, ngọt ngào cười với bà: “Cảm ơn Lương nãi nãi đã khen ngợi.”
Lương Mỹ Phương lại một lần nữa đau lòng, một cô gái tốt như vậy không biết ai sẽ nhặt được tiện nghi đây.
Trong lòng buồn bực nóng nảy, chỉ có thể không ngừng kể lể cho mấy bà bạn thân, khen lão bản có bao nhiêu tốt, trong lòng mình có bao nhiêu tiếc nuối.
Lục Thục Vân tâm tư khẽ nhúc nhích, may là tôn tử của bạn thân còn nhỏ, bà cũng có chứa cháu trai chưa lập gia đình
Hơn nữa nghe bà bạn thân vừa nói như vậy, bà cũng cảm thấy lão bản này thật tốt, tính cách, tướng mạo, tuổi tác đều xứng đôi với cháu trai nhà bà, mấu chốt là bà cũng rất thích.
Sau khi nảy ra ý tưởng này, trong lòng càng thêm mãnh liệt, nhìn về phía lão bản, thì thấy cô đang thu thập chén đũa, lau bàn.
Không kiêu ngạo không nóng nảy, Lục Thục Vân càng xem càng thích, đứa cháu nhà bà từ nhỏ đã cô đơn, thật hoàn hảo khi được ghép đôi với một cô gái như vậy, hai người có thể bổ sung cho nhau.
Chỉ là không biết lão bản có đối tượng hay chưa, bà quan sát thêm một đoạn thời gian nữa, nếu lão bản đã có đối tượng, chỉ có thể trách tên tiểu tử thúi nhà bà không có phúc khí.
Đang đi làm, Kỷ Phù Lan đột nhiên hắt xì, hắn cũng không để ở trong lòng, tiếp tục làm việc.
Triệu Tam Thiên ăn hết bát cơm một cách sạch sẽ, một hạt cơm đều vét sạch, vui vẻ thở dài.