Chương 12

Edit: Hến Con

Chu Ngọc Lâm nhìn chằm chằm bảng đen, bĩu môi: “Ca ca thật đáng ghét, những cái chữ đó ta vẫn chưa biết đọc.”

Chu Dần vui sướиɠ khi người gặp họa: “Bảo ngươi ngày thường đọc sách nhiều vào, bây giờ là đứa nhỏ không biết chữ.” Hắn mỗi món ăn đọc tên một lần.

Chu Ngọc Lâm nghĩ nghĩ: “Ta muốn ăn cơm chiên thập cẩm.”

“Được, vậy gọi hai món này.”

Hướng Quỳ gật đầu: “Được, ngồi chờ một lát.”

Cơm chiên được mang ra trước, Chu Dần thấy đĩa cơm chiên tràn đầy một đĩa, đôi mắt trừng lớn, chủ quán này cũng quá thành thật rồi.

“Chủ tiệm, có thể lại lấy thêm giúp ta một cái đĩa không cùng một cái thìa khác được không?”

“Được.”

Chu Dần đem cơm chiên múc một ít ra để ở đĩa mới, Chu Ngọc Lâm bĩu môi, có chút không vui: “Ca đã có cơm rồi, sao lại ăn của ta nữa.”

“Cơm nhiều như vậy ngươi ăn hết làm sao được? Ta cũng sẽ không ăn đồ ăn còn dư của đệ.”

Chu Ngọc Lâm vừa nghe, liền héo, hắn ăn không hết, chỉ có thể để cho ca ca múc.

Lấy mất hơn một nửa, Chu Ngọc Lâm mới bắt đầu ăn, cơm chiên rất thơm, hắn một ngụm một ngụm ăn không ngừng, ăn thực vui vẻ.

Chu Dần nếm một miếng, cũng kinh ngạc với hương vị của cơm chiên, hắn từng ăn cơm chiên ở nhà hàng lớn, cũng đều không có ngon như món cơm chiên này, chủ tiệm làm việc tại cửa tiệm nhỏ này, đúng là nhân tài mà không được trọng dụng.

Trong lúc nhất thời, hai người đều ở nghiêm túc ăn cơm chiên, Chu Dần ăn nhanh hơn, mấy miếng thực nhanh liền ăn xong rồi, món ăn của hắn cũng được mang lên, phân lượng vẫn nhiều như cũ .

Xương sườn cùng khoai sọ kết hợp với nhau, Chu Dần từ trước tới nay không biết hai thứ này kết hợp với nhau sẽ ngon đến như vậy, món dưa chua đơn giản bên cạnh ăn kèm cũng ăn rất ngon.

Chu Ngọc Lâm nhìn mà thèm, che tay nhỏ giọng cùng ca ca thương lượng: “Ca ca, có thể cho ta một chút cơm không?”

Cơm chiên ăn rất ngon, cơm của ca ca cũng thơm quá, hắn cũng muốn nếm thử.

Chu Dần liếc mắt thấy tiểu mập mạp với ánh mắt chờ mong, nghĩ đến bởi vì hắn mới phát hiện được cửa tiệm nhỏ kho báu này, múc một muỗng cơm to cho hắn, còn gắp hai miếng xương sườn bỏ vào bát.

“Cảm ơn ca ca.” Chu Ngọc Lâm giơ lên gương mặt tươi cười, ăn ngon quá.

Chu Dần đem một bát cơm niêu xương sườn khoai sọ đều ăn sạch sẽ, đáy nồi cơm cháy cũng không buông tha, hắn phát hiện cơm cháy ăn cũng khá ngon.

Thanh toán tiền xong, Chu Dần lôi kéo đệ đệ rời đi, Chu Ngọc Lâm tóm lấy miếng bánh mứt táo, lưu luyến không rời cùng cô tạm biệt.

“Tỷ tỷ, lần sau ta lại đến đây.”

5 giờ rưỡi, Trần Hổ hưng phấn mà xông tới: “Tiểu Quỳ tỷ tỷ, ta lại tới nữa.”

“Muốn ăn cái gì không?”

“Ta muốn cơm niêu thịt chưng rau củ.” Trần Hổ không chút do dự nói, hắn nghĩ đến món ăn cái này cả một buổi trưa, vì thế còn tìm lý do không ăn cơm ở nhà.

“Được, vừa vặn ngươi đến đây, ta làm một ít điểm tâm, muốn đưa cho Cố thẩm, ngươi mang về đi.”

Trần Hổ ánh mắt sáng lên, đắc ý tiếp nhận tới tay: “Cảm ơn Tiểu Quỳ tỷ tỷ.” Một hộp lớn như vậy, về nhà hắn sẽ được chia nhiều thêm mấy cái.