Chương 11

Edit: Hến Con

Hướng Quỳ tìm cái hộp đẹp để đóng gói, sáng mai mang sang nhà Cố thím.

Xoay người đột nhiên đối mặt với đôi mắt đen nhánh trong trẻo, một đứa nhỏ đang ngửa đầu nhìn cô.

“Tỷ tỷ, ta muốn mua điểm tâm.”

Trong tay hắn cầm tờ tiền đỏ, giọng sữa hô hô nói.

Cậu bé đại khá khoảngi bốn năm tuổi, trắng trẻo mập mạp, đáng yêu với làn da trắng sáng.

“Người nhà em đâu?” Hướng Quỳ cười hỏi, tiểu gia hỏa này cái mũi thật thính, cách một cánh cửa vậy mà vẫn ngửi được mùi hương.

Cô thanh âm không nhanh không chậm, giọng nói mượt mà, nghe thực thoải mái, Chu Ngọc Lâm thích vị tỷ tỷ này.

Hắn suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Ca ca đi lạc rồi.”

Hướng Quỳ buồn cười, tiểu bằng hữu này, ngươi xác định không phải là mình đi lạc sao.

“Có biết số điện thoại của ca ca không?”

“Biết, ta sẽ đọc.” Chu Ngọc Lâm nâng nâng đầu, thực kiêu ngạo nói.

Hướng Quỳ rút điện thoại ra gọi, đầu dây bên kia hiển nhiên rất vội, vừa gọi tới liền nhấc máy, cô nói tình huống đơn giản một chút, đầu dây bên kia nói rằng sẽ tới nhanh, còn nhờ cô hỗ trợ nhìn đệ đệ mình một chút.

Hướng Quỳ vui vẻ đồng ý, cúp điện thoại, thấy tiểu gia hỏa đang nhìn chằm chằm điểm tâm, cô lấy điểm tâm trên mâm mỗi loại một cái đưa cho hắn.

Chu Ngọc Lâm rốt cuộc thỏa mãn, ngồi nghiêm túc ăn điểm tâm.

“Tỷ tỷ, ngươi làm điểm tâm ăn ngon thật, đến làm đầu bếp cho nhà ta đi, ta bảo ba ba cho tỷ rất nhiều tiền lương.”

Ăn xong một miếng bánh đậu đỏ, Chu Ngọc Lâm chép chép miệng có chút chưa đã thèm, muốn đem tỷ tỷ xinh đẹp này mang về nhà.

“Không được, mục tiêu của ta là chinh phục biển sao trời mênh mông.” Hướng Quỳ hàm súc cự tuyệt, chững chạc đàng hoàng nói.

Những lời này là cô ngẫu nhiên nhìn thấy ở trên điện thoại di động, cảm thấy rất thú vị liền nhớ kỹ, nhưng đây cũng là mong muốn chân thật của cô.

Ở nơi này phụ nữ có thể kiếm tiền nuôi gia đình, không cần phụ thuộc vào đàn ông, cô có thể thoải mái làm việc, phụ nữ hiện đại cũng có thể làm được, thì cô cũng có thể.

Chu Ngọc Lâm há miệng thở dốc, có chút sa sút nói: “Vậy được rồi.” Đột nhiên, hai đôi mắt lại là sáng ngời, “Nếu không tỷ lấy ca ca của ta đi, hắn lớn lên rất đẹp trai, là một giáo thảo, trong trường học có rất nhiều nữ sinh thích hắn, hơn nữa hắn còn có tiền, tuy rằng là ba ba cho hắn, ta cũng có thể đem tiền tiêu vặt cho tỷ một nửa, nếu thật sự không được thì để hắn gả cho tỷ cũng được, dù sao trong nhà có ta nối dõi tông đường là được rồi.”

“Chu, Ngọc, Lâm! Ngươi đang nói cái gì vậy?”

Ở ngoài cửa không biết khi nào có một thiếu niên đứng đó, đôi mắt giận dữ phun lửa, nghiến răng nghiến lợi.

“Hắc hắc, ca ca, ngươi tới khi nào vậy?”

Chu Ngọc Lâm rụt rụt cổ, quay đầu cười tươi như đóa hoa nở rộ, có chút chột dạ.

“Vào lúc ngươi nói đem ca ca gả đi.” Chu Dần lạnh lùng nói, hắn trên trán vẫn còn một tầng mồ hôi mỏng, do nôn nóng chạy tới.

Cuối tuần hắn đến nhà bạn bè chơi, mà đứa nhỏ này một hai muốn đi theo, đến thì đến rồi, kết quả quay đầu đã không thấy tăm hơi đâu, thật vất vả nhận được cuộc gọi của người tốt bụng, vội vã chạy tới, tên nhãi ranh này ngược lại thật tốt, ở chỗ này ăn điểm tâm nói chuyện phiếm, thích ý cực kỳ.

Chu Dần càng nghĩ càng giận, nhưng nghĩ đây là ở trong tiệm nhà người ta, hắn khôi phục chút lý trí, tuy rằng vừa rồi bị tên nhãi này gán ghép có chút xấu hổ, hắn vẫn là chân thành nói với Hướng Quỳi: “Cảm ơn ngươi giúp ta chăm sóc đệ đệ.”

Hướng Quỳ cười nhạt nói: “Không cần khách khí.”

Chu Dần nhìn thấy nơi này là tiệm cơm nhỏ, vừa rồi chậm trễ không ít thời gian của chủ tiệm, hiện tại cũng sắp đến giờ cơm, vậy thì dứt khoát ở chỗ này ăn cơm đi.

“Hiện tại có cơm không?”

“Có.”

Hướng Quỳ đem bảng đen lấy đến cho hắn xem.

“Chỉ có năm món ăn này thôi à?” Chu Dần kinh ngạc, hắn cũng đã từng ăn ở tiệm cơm nhỏ, cũng không ít món ăn như vậy.

“Hôm nay tiệm cơm mới khai trương, về sau sẽ chậm rãi tăng thêm món ăn”

Chu Dần gật đầu, hắn cũng không phải thật sự tới ăn cơm, chỉ là cảm kích chủ tiệm, liền tùy tiện gọi một món.

“Cho ta một phần cơm niêu xương sườn khoai sọ, Chu Ngọc Lâm, ngươi muốn ăn cái gì?”