Chương 13

Thẩm Quả Quả không phải loại người sĩ diện hão.

Lạnh lùng trực tiếp buông sáu chữ, "Không đi, chúc mừng, vĩnh biệt."

Cô đi thẳng qua hai người này, theo bản đồ trên tay vòng đến nơi nhận chất dinh dưỡng ở nội thành.

Thế giới hoang tàn bây giờ, vì ô nhiễm do chiến tranh hạt nhân, môi trường xấu đi, động thực vật biến dị, rất nhiều đất đai trở thành hoang mạc, nơi thích hợp cho con người sinh sống không nhiều.

Vì vậy, thức ăn tự nhiên, sách giấy, thời đại cũ, còn có nhân khẩu chất lượng, đều rất quý giá.

Tất nhiên, chỉ có chiến sĩ cấp cao, thợ máy, nhà nông học, đầu bếp và tầng lớp cao cấp mới có cơ hội được hưởng dụng.

Còn những chiến sĩ bình thường, và những người khuyết tật như Thẩm Quả Quả, chỉ được ăn chất dinh dưỡng.

"Chất dinh dưỡng của hai người."

Thẩm Quả Quả đứng trước cửa sổ nhỏ, học theo người trước, đưa tay vòng lên máy móc đen sì ở cửa sổ chạm một cái.

[Ting, người khuyết tật, chất dinh dưỡng 2 ống]



[Ủy quyền nhận, chất dinh dưỡng 8 ống]

Chết tiệt!

Người trước rõ ràng không có thông báo gì, sao đến lượt cô lại chết chùm thế này?

Người khuyết tật không có nhân quyền à!

Những người chưa nhận, vẫn xếp hàng phía sau, đều nhìn về phía cô.

Thẩm Quả Quả hít sâu một hơi, mặt không biểu cảm nhận lấy 10 ống chất dinh dưỡng mà người máy đưa tới, nhét cả vào túi vải.

Đây là khẩu phần một tuần của cô và Hoắc Đào.

Cô cụp đầu chịu đựng ánh mắt của mọi người rời khỏi hàng ngũ.

Nếu bây giờ có bình luận, chắc chắn sẽ có người đăng một câu: Xin hãy tag một người bạn dám ăn phân của bạn.

Mà cô chính là người bị tag, và sẽ là người được nhiều lượt thích nhất.

Thẩm Quả Quả giả vờ làm người điếc một lúc, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, bắt đầu tìm cửa hàng để mua giường.



Xem qua mấy cửa hàng, cô lặng lẽ rút lui.

Một chiếc giường đơn bằng kim loại, 1000 sao tệ, giường đôi 2000 sao tệ.

Giường đơn bằng xương thú 5000 sao tệ, giường đôi 10000 sao tệ.

Giường đơn bằng gỗ 50000 sao tệ, giường đôi 90000 sao tệ.

Thẩm Quả Quả: “...”

Chỉ loại giường gỗ đó thôi, tay nghề đó, chế tác tệ hại đó, vứt ngoài phố quê cũng chẳng ai thèm, vậy mà ở đây lại được săn đón.

Hiện tại cô muốn mua một chiếc giường là chuyện không thực tế.

Chỉ có thể nghĩ cách khác, nói cho cùng vẫn là do cô quá nghèo.

Lúc này, một đội người toàn thân đầy máu, dùng mấy ống thép xiên một thứ gì đó chạy như điên trên phố.

"Tránh ra, tránh ra, tránh ra nhanh!"