Chương 24

"Tôi nhỏ hơn anh bao nhiêu?" Giản Sơ Thất tự nhiên hỏi.

Trần Nhị và Trần Tam không khỏi liếc nhìn nhau.

Thất thiếu gia của nhà họ Giản quả nhiên không sợ gia của bọn họ.

"Ba tuổi." Hoàn Mộ Hành đáp.

"Thì ra Nhị gia còn trẻ như vậy." Giản Sơ Thất kinh ngạc, anh mới 22 tuổi thôi.

Trần Tam: "Chẳng lẽ gia của chúng tôi trông già lắm sao?"

"Đương nhiên không phải." Giản Sơ Thất cười tủm tỉm nói: "Là vì nhị gia quá uy nghiêm, ở địa vị cao, không giận tự uy, khí thế phi phàm, khiến người ta vô thức bỏ qua tuổi tác của nhị gia."

Trần Tam nhướng mày, còn biết nói chuyện quá chứ.

Hoàn Mộ Hành: “Cậu biết tôi mời cậu tới vì chuyện gì không?”

"Có đoán được một chút nghi hoặc trong lòng nhị gia."

"Vậy Tiểu Thất có thể giúp tôi giải thích nghi vấn được không?"

"Tai nghe là giả, mắt thấy là thật." Giản Sơ Thất nói: "Chẳng lẽ nhị gia không muốn tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của tôi sao? Chắc chắn sẽ không làm nhị gia thất vọng đâu."

Hoàn Mộ Hành ngước mắt lên: "Cậu muốn xen vào chuyện của bến tàu?"

Giản Sơ Thất ngượng ngùng mím môi nói: "Nhị gia, anh có điều không biết. Tôi có hai sở thích lớn, một là thích đồ ăn, hai là thích vàng bạc tiền tài. Tuy là những thứ thô tục nhưng lại là những thứ không thể thiếu."

"Muốn tôi làm cái gì, dù sao cũng phải đưa ra thù lao tương ứng, trên đời này trao đổi ngang giá mới là công bằng nhất.”

"Nhưng trước mắt vì nhị gia anh, tôi có thể xử lý miễn phí."

"Trao đổi ngang giá..." Hoàn Mộ Hành cân nhắc bốn chữ này: "Tiểu Thất muốn có được gì ở tôi?"

Giản Sơ Thất: "Tất nhiên là thứ tôi cần, mà nhị gia lại có thể cho được. Nhị gia anh yên tâm, Tiểu Thất không phải là thổ phỉ."

Hoàn Mộ Hành như bị những lời này của cậu chọc cười, khóe miệng lại cong lên, nói: "Được, tôi rửa mắt chờ xem."

Hai người họ đều biết rõ mục đích của cuộc trò chuyện này.

Sau lần này, ai cũng đã có đáp án sơ bộ.

Trần Tam đưa Giản Sơ Thất rời đi.

Trên đường đi, Giản Sơ Thất quay đầu lại: “Anh cứ nhìn tôi mãi làm gì?”

Trần Tam: "Không có gì, chỉ là nhắc nhở chính mình, con người không nên dựa vào vẻ ngoài mà đánh giá. Sau này đừng vì điều này mà trở thành kẻ ngốc."

Anh ta từng nói, nếu thất thiếu gia của nhà họ Giản có thể xem tướng mạo thì Trần Tam anh ta sẽ là một kẻ ngốc, được rồi, lần này thực sự trở thành một kẻ ngốc rồi.

Trần Tam anh ta vấp ngã ở chỗ này, anh ta thừa nhận.

“Ồ…” Giản Sơ Thất cao giọng, cười xấu xa: “Anh không nghi ngờ tôi là kẻ lừa đảo sao?”

Trần Tam hừ một tiếng: "Phán đoán của gia chúng tôi chưa bao giờ sai. Nếu cậu là tên lừa đảo, đắc tội nhà họ Hoàn, chỉ sợ ngươi ngay cả chữ "chết" viết thế nào cũng không biết, huống chi..."

"Huống chi cái gì?" Giản Sơ Thất tò mò.

"Đêm đó ở từ đường, có phải là cậu cố ý lẩm nhẩm sau lưng tôi không?"

“Anh đoán xem.”

Trần Tam: Haha, chắc chắn rồi.

Chắc chắn, thất thiếu gia của nhà họ Giản này không phải là một con thỏ trắng ngây thơ. Sợ là quái vật hung hãn trong miệng nam kim cương, cắn người một cái là chuẩn xác, lại cố tình giả vờ mềm mại dễ thương, khiến người ta không phòng bị.

Giản Sơ Thất nói: “Tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo.”

"Thì cậu đi đi, sao, còn muốn có người đi cùng chắc?”

Giản Sơ Thất nhìn anh ta, chớp chớp mắt, ý thế nào không cần nói cũng biết.

Trần Tam: "..."

Trấn Ngọc Thạch có món ăn vặt gì đặc sắc?

Giản Sơ Thất muốn ra ngoài tìm thứ này, đáng tiếc, trong trấn có đồ ăn ngon, nhưng lại không tính là đặc sắc lắm.

Ven đường có một quán bán canh thịt dê và bánh nương, có rất nhiều người ăn. Nội tạng cừu mới nấu được rắc hành lá xắt nhỏ thơm lừng nức mũi. Bánh nướng mới lấy từ trong nồi ra, vỏ ngoài rắc hạt mè, bên trong là nhân thịt, cắn vào một miếng giòn xốp vỡ vụn.

Giản Sơ Thất ngồi xuống, gọi một bát canh thịt dê và bánh nướng ăn.

Trần Tam: “Bữa trưa ăn còn chưa no sao?”

“Không có.” Giản Sơ Thất lau đũa nói: “Tôi đặc biệt dành bụng để đến thị trấn ăn một lần đó. Tay nghề đầu bếp của nhị gia, dọc đường còn có rất nhiều thời gian, không phải muốn nhấm nháp lúc nào cũng được cả sao.”

Cũng có lý, Trần Tam im lặng.

Thấy Giản Sơ Thất ăn ngon miệng, anh ta cũng không nhịn được mà gọi một phần.

Một lúc sau, Trần Tam thấp giọng nói: "Cậu tới chõ này là để hỏi thăm chuyện bến tàu à?"

"Anh không ngốc sao?" Giản Sơ Thất ngẩng đầu lên.

Trần Tam hừ một tiếng: "Đương nhiên tôi không ngốc. Cậu cho rằng tôi ở bên cạnh Nhị gia nhiều năm như vậy là ăn cơm trắng cả sao?"

Giản Sơ Thất mỉm cười, cắn một miếng bánh nướng.