Chương 20

Trần Tam ngẩng đầu lên, trùng hợp nhìn thấy quỷ hồn Ngô Nhị Ngưu đang thò đầu ra từ sau lá cờ tang. Khuôn mặt anh ta trắng xanh sưng tấy, da thịt như bị nước kéo bong hết ra, lộ ra da thịt nhợt nhạt.

Tròng mắt đen của anh ta nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào một người, tứ chi bám vào xà nhà, quần áo ướt đẫm chậm rãi nhỏ giọt nước xuống.

Lúc này Trần Tam mới chú ý tới đầu của Ngô Nhị Ngưu vậy mà lại quay ngược ra sau lưng.

Bấy giờ bất chấp sợ hãi, Trần Tam kêu lên: "Đạo trưởng, anh ta ở phía trên!"

Trương Quảng Vân lập tức nhìn lại, giơ tay bắn ra một lá bùa. Đáng tiếc đã chậm một bước, quỷ hồn của Ngô Nhị Ngưu đã biến mất không thấy đâu.

Ánh mắt của Giản Sơ Thất lướt qua bóng dáng của Trần Tam, dừng lại ở góc phía tây nam tối tăm của từ đường, nói với giọng không thể nghe thấy: "Thái Thượng đài tinh, ứng biến vô đình, trừ tà trói quỷ, bảo mệnh hộ thân ..."

Tiếng niệm tụng vang lên, lá bùa vốn rơi xuống trước cờ tang lập tức lại bay về góc Tây Nam.

Cùng lúc đó, Trương Quảng Vân cũng kịp phản ứng lại, lá bùa trong tay lại lần nữa tung bay…

"A!"

Quỷ hồn của Ngô Nhị Ngưu bị bắt hiện ra, muốn trốn thoát nhưng bị lá bùa khống chế, từng đám lửa ma u ám xuất hiện khắp cơ thể anh ta.

Thấy vậy, Trương Quảng Vân không ngừng nỗ lực, không cần tiền mà tiếp tục tung ra thêm giấy bùa nữa, cho đến khi hồn phách của Ngô Nhị Ngưu biến mất, chỉ còn lại tro tàn của tờ giấy bùa bị đốt cháy.

Đám bạn của Chu Thuận sửng sốt hoàn hồn, lắp bắp nói: "Cái này, thế này là kết thúc rồi sao? quỷ hồn của Ngô Nhị Ngưu đã đi rồi sao?"

"Sự tình đã được giải quyết." Trương Quảng Vân nói.

"Đạo trưởng thật lợi hại!"

Đám bạn của Chu Thuận thở phào nhẹ nhõm, liên tục khen ngợi.

Trần Tam quay đầu lại liếc mắt nhìn Giản Sơ Thất.

"Gia, chuyện chính là như vậy." Trần Tam nói.

Trần Tam báo cáo cho Hoàn Mộ Hành những gì đã xảy ra đêm qua.

Quỷ hồn của Ngô Nhị Ngưu thực sự rất dễ đối phó, những lá bùa kia của đạo trưởng Quảng Vân đúng thật là uy lực không nhỏ.

Nhưng Giản Sơ Thất... Trần Tam nói ra nghi ngờ của mình.

Trần Nhị cũng ở đó, anh ta nói: "Em nói là Giản Sơ Thất ở sau lưng em niệm một câu, những lá bùa đó bay ra trước mặt đạo trưởng Quảng Vân? Sau đó đạo trưởng Quang Vân mới ra tay, em chắc chắn là không nhìn nhầm à?”

Trần Tam: “Em chắc chắn, anh ta, đôi mắt này của em ít khi phạm sai lầm lắm.”

Huống chi anh ta cũng tin tưởng phán đoán của mình không sai.

"Gia, xem ra thất thiếu gia của nhà họ Hoàn này không đơn giản như chúng ta nghĩ."

Ít nhất, cái câu "tên ngốc" này Trần Tam không thể thốt ra khỏi miệng nữa.

Nếu không, anh ta sẽ thật sự thành kẻ ngu ngốc, bị một thiếu niên xoay vòng vòng.

Ánh mắt Hoàn Mộ Hành dừng lại trên bàn, giờ phút này, những cánh hoa nghênh xuân khô héo úa vàng đều được thu lại cho vào một chiếc hộp, lời nói ngày đó vẫn còn văng vẳng bên tai anh.

Giản Sơ Thất... Hoàn Mộ Hành thầm nhắc cái tên này vài lần, hỏi: "Bọn họ muốn đi Thượng Hải à?"

“Vâng, gia.” Trần Tam nói: “Tôi đã cử người đến tìm hiểu rõ ràng. Mẹ của thất thiếu gia nhà họ Giản đã biết tin nhà họ Giản chuyển đến Thượng Hải rồi, nhưng duy chỉ có bọn họ là bị bỏ rơi ở thôn Ngọc Thạch này.”

“Vị tứ di nương này nhất định không cam lòng, muốn đến Thượng Hải đòi công bằng.”

Tuy nói là đòi công bằng nhưng có đòi được hay không vẫn còn chưa chắc.

Hoàn Mộ Hành cân nhắc một chút rồi nói: "Đạo trưởng Quảng Vân thì thế nào? Khi nào mới có thể lấy được đồ?"

"Hôm nay là có thể, gia." Trần Tam nói: "Giờ thân, đạo trưởng Quảng Vân sẽ dâng đồ ngọc khai quang và bùa chú đã vẽ xong đến.”

Trần Nhị rót một tách trà nóng cho Hoàn Mộ Hành.

Trần Tam tiếp tục: "Sau chuyện xảy ra đêm qua, ba người đồng nghiệp đi cùng Ngô Nhị Ngưu đã khẩn xin đạo trưởng Quảng Vân đến trấn Ngọc Thạch một chuyến, làm một tràng pháp sự ở bến tàu."

"Xem ra cái chết của Ngô Nhị Ngưu vẫn còn có nguyên nhân khác, không đơn giản là ngoài ý muốn trượt chân chết chìm.”

Đêm hôm đó, Trần Tam nhìn ra ba người bọn họ đang che giấu điều gì đó, sở dĩ bọn họ ở lại từ đường canh đêm, chỉ sợ cũng là nhắm vào đạo trưởng Quảng Vân mà đến.

"Đạo trưởng Quảng Vân đồng ý rồi?" Hoàn Mộ Hành bưng trà nóng lên nhấp một ngụm. Hương trà lượn lờ che đi đôi mắt đen nhánh, cũng che đậy một vài suy tư.

"Đúng vậy gia, đạo trưởng Quảng Vân không có từ chối."

Trần Tam nói xong lời này thì dừng một chút, nhớ tới Giản Sơ Thất sau khi nghe đạo trưởng Quang Vân đồng ý thì đưa tay ra chọc vào sau lưng anh ta nói thầm: "Tôi cũng sẽ đi theo đến trấn Ngọc Thạch đó nha, anh trở về nói cho gia anh biết đi.”