Bá Quân nghe vậy, nói: “Bình thường chỉ nghe ông nội nhắc về mấy nhân vật nổi tiếng, bây giờ thấy ông khen người trong nhà, cháu lại có chút không quen. Ai, ông nội, ông đừng lườm cháu, cháu đã mua một bức tranh chữ từ đại học Yến Kinh về, vừa Hay ngũ muội muội cũng ở đây, cùng nhau xem xem, có phải cháu bị người ta hố không."
"Nói xong, hắn đứng dậy đi lấy tranh chữ, bảo quản gia giúp đỡ kéo quyển trục ra, là lối chữ thảo mềm mại. Nhị bá mẫu hỏi bên trên viết cái gì, Bá Quân trả lời:
“Nửa đời khổ ải, ta không nề.
Mặc người cười chê, lòng vẫn vững...
Đây là thư pháp Thiết Bảo, đồng nghiệp của cháu đảm bảo là bút tích thật.”
Ông nội chưa lên tiếng, Vân Kinh đã bật đứng dậy, vô thức nắm ống tay áo, vừa nhìn thoáng qua liền cảm thấy tim đập lệch nhịp: “Đồng nghiệp của anh có nói… là lấy ở đâu không?"
“Cha hắn yêu thích tranh chữ, mấy năm trước nhờ người mua từ tay Vương gia tiền triều một ít, anh cũng chỉ tình cờ nhìn thấy ở nhà hắn thôi, nghĩ bụng chắc ông nội cũng muốn sưu tầm mấy bức."
Bá Quân nhắc đến chuyện này đơn giản là để làm nhạt đi nỗi nhớ thương của ông nội, không ngờ lại chạm đến cảm xúc của Vân Kinh.
Cha cô cũng thích thư pháp Thiết Bảo, đệ đệ của cô nghịch ngợm, vô tình làm nghiêng chung trà, nên góc bên phải hơi nhòe một chút. Cha cô cảm thấy rất đặc biệt nên treo trong thư phòng, cô nhìn một cái liền nhận ra.
Cô không chờ nổi, hỏi: “Tại sao vị Vương gia đó lại muốn bán tranh chữ?”
Bá Quân đáp: “Nghe nói vợ ông ấy bệnh nặng, vì thế phải bán của cải mà vài bức tranh chữ để lấy tiền...”
Trong lòng Vân Kinh hẫng một nhịp: “Có khỏi bệnh không?"
“Hả?”
“Vợ của Vương gia kia...” Cô ngập ngừng: “Có khỏi bệnh không?”
Bá Quân hơi sửng sốt, sau đó nói: “Tám chín phần mười là không, nghe nói lúc Lễ Thân vương qua đời, vợ không tới dự lễ tang... Thanh triều tuy vong, nhưng chính phủ Bắc Dương quân vẫn giữ nguyên đãi ngộ cung cấp nuôi dưỡng với thân vương. Vị Lễ thân vương này vốn có quân quyền, không muốn cúi đầu xưng thần với Bắc Dương quân, cho nên chuyển nhà đến Thiên Tân. Nhưng không lâu sau, tình hình chính trị rối ren... Ông ấy đã lớn tuổi, không thể chống lại, lại thêm gia đình tan tác , lúc tuổi già... Thực sự rất thê thảm.”
Ngón tay Vân Kinh không kìm được run rẩy, lẩm bẩm: “Đều đã qua đời... Tại sao lại như vậy...”
Bá Quân không hiểu sao em gái nhà mình lại quan tâm đến nhà Vương gia thế, ông nội và bá phụ cũng đều khó hiểu. Nhị bá mẫu thấy cô cúi đầu, thở gấp liền hỏi: “Tri Nhi sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?”
“... Cháu về phòng trước.”
Cô không nghe rõ người xung quanh nói gì, cũng không rảnh đáp lại. Nhị bá mẫu thấy cô đi liền định đuổi theo, ông nội cản lại, nói: “Sợ là tức cảnh sinh tình.”
Bá Quân nhíu mày: “Tức cảnh gì cơ ạ?”
“Cháu nhìn xem nửa câu sau là cái gì.”
Hắn cúi đầu, nửa đoạn sau viết:
“Con cháu sau này, tìm dấu ấn.
Không còn vàng bạc, ký ức vương,
Lưu giữ tình thâm, lòng mãi mãi sáng.”
Trong đại viện Lâm trạch, Vân Kinh lang thang không có mục tiêu về phía trước, cả người nghiêng ngả lảo đảo té ngã trước hồ nước.
Cô ngây người một hồi lâu, đầu gối nóng rát đau đớn, bên miệng nếm được vị mặn, cô rốt cuộc không kìm chế được, mặc cho nước mắt trào dâng.
Lòng cô đau đớn, chẳng lẽ vì cô không cam lòng cắt đứt quá khứ, cho nên ông trời mới bất ngờ cho cô một đòn trí mạng?
Cô chỉ biết, từ nay về sau, cô cũng giống Vân Tri, không còn cha mẹ nữa.
Trên đỉnh đầu, ánh trăng mờ mịt hắt lên người, dường như có thể vùi một con người vào trong mơ màng.
Cô không biết mình đã khóc bao lâu, cũng không biết đã về phòng thế nào, bốn phía tối đen, trong đầu mơ hồ truyền đến đủ loại thanh âm.
“Vân Kinh, con đừng so đo với cha con nữa, đến chỗ mẹ đi, có hạt dẻ này...”
“Vân Tri, chỉ khi con còn sống, chúng ta mới không hy sinh vô ích...”
“Muội định nói là Thẩm gia chúng ta làm khó người khác sao...”
“Vân nha đầu, con là hy vọng của ba, dù thế nào con cũng phải sống…"
“Ngũ tỷ! Dù tỷ có gả cho ai đi chăng nữa cũng mãi là tỷ tỷ của ta!”
“Ái Tân Giác La Vân Kinh, cuộc đời của tôi giao cho cô, cô phải sống tốt mới không phụ lòng tôi."
Vân Kinh đột nhiên mở mắt ra.
Trời sáng, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào, cô nằm trên giường, không biết ai đã thay áo ngủ cho mình, trán còn đắp một cái khăn ướt.
Sau một đêm sốt cao, nhiệt độ tuy đã giảm nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác khô miệng, khát nước. Cô đứng dậy rót nước, trong lúc vô tình nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Mảnh khảnh, làn da ngăm đen, đôi mắt lại sáng trong.
Trong mộng, lúc Vân Tri nói: “Cô phải sống tốt mới không phụ lòng tôi”, ánh mắt đầy vẻ quật cường.
Chỉ là một cảnh trong mơ, nhưng khoảnh khắc đó cô lại cảm nhận được một nỗi lòng hoàn toàn khác biệt.
Vân Kinh xoa xoa huyệt thái dương, bỗng nhớ tới lời nói của một người khác, tim bỗng chốc nhảy dựng.
Cửa mở ra, nhị bá mẫu thấy cô chân trần đứng trên sàn nhà liền kêu lên, vội vàng kéo cô ngồi lại trên giường: “Cháu tỉnh dậy sao không gọi? Uống nước lạnh như thế sao được? Tiểu Điệp, đi lấy nước sôi vào đây, nói với lão gia, ngũ nha đầu tỉnh rồi…” Nhị bá mẫu cũng lấy nhiệt kế cho cô, lúc này Bá Quân khẽ gõ hai cái vào cửa: “Ngũ muội muội tỉnh lại rồi à?”
Nhị bá mẫu đáp: “Vẫn còn đang mơ màng.”
Bá Quân bước nhanh vào, nhìn nhiệt kế rồi nói: “Cũng may là hạ sốt rồi.” Hắn liếc nhìn vẻ mặt Vân Kinh: “Tối qua em đột nhiên chạy đi, sau đó ngủ thì sốt, mọi người đều sợ lắm.”
Cô còn đang ngơ ngẩn: “Ngày hôm qua… Chỉ là câu thơ đó, em đã từng nghe cha đọc rồi, trong lòng bỗng nhiên có chút…”
Bá Quân hiểu ý, nói: “Anh hiểu mà.”
Vân Kinh lặng lẽ nhìn bá mẫu: “Cháu hơi đói bụng.”
Nhị bá mẫu tới phòng bếp giục lấy cháo cho cô, lúc này trong phòng chỉ còn lại Bá Quân, Vân Kinh chợt hỏi: “Đại ca, em có một câu hỏi…”
“Em nói đi.”
“Anh có biết người bạn kia lấy tranh chữ Thiết Bảo đó ở đâu không?”
Bá Quân thấy cô hỏi câu này thì hơi bất ngờ: “Sao vậy?”
Cô không thể nói thật, chỉ đành vòng vo: “Em đã thấy một bức giống như vậy ở nhà bạn cha em, trên giấy không bị nhòe mực, cho nên…”
Bá Quân nghe vậy thì cười: “Em lo cái đó à? Yên tâm đi, anh đã hỏi rồi, tranh bị nhòe là do đứa con trai nhỏ của Vương gia vô tình làm ra, hơn nữa, bức tranh chữ đó do con trai của Vương gia bán đi, chắc chắn là thật.”