Chương 11

Sâu bên trong chỗ phồn hoa, náo nhiệt nhưng lại giữ được sự tĩnh lặng, giàu có mà vẫn không mất đi vẻ lịch sự và tao nhã.

Mấy người vòng qua bức tường, đi dọc theo hành lang nối liền các gian phòng. Mỗi bước chân đều hiện ra một cảnh sắc khác, từng cột, từng viên ngói đều ẩn chứa ý nghĩa sâu xa.

Ngay cả Vân Kinh, dù đã quen với cảnh tượng nhà cao cửa rộng, cũng không thể không ngỡ ngàng trước khu vườn tô điểm như tranh thủy mặc nơi đây, cảm giác mới lạ tràn ngập trong lòng.

Từ lang trung thì hoàn toàn bị cảnh sắc choáng ngợp. Mỗi phiến đá xanh dưới chân đều khiến ông có cảm giác mơ hồ không chân thật. Ngược lại, Vân Kinh và nhị bá của cô trò chuyện một lúc, dần hiểu được tình hình cơ bản.

Ông nội của Vân Tri, tức Lâm Du Phổ hai năm trước bị bệnh nặng, sau đó, sức khỏe ông lúc tốt lúc xấu, lại thêm bệnh ở chân khiến ông phải ngồi xe lăn quanh năm. Nhưng may mắn là hôm nay tinh thần ông vẫn còn minh mẫn, lúc nhận được lá thư, ông lập tức cho gọi nhị bá tới, bảo đưa hai người bên ngoài vào, không được để họ đợi lâu.

“Ông cụ nghe nói bên ngoài có một người đàn ông trung niên đi cùng một cô bé, ban đầu còn tưởng rằng tứ đệ đã quay về.” Nhị bá thở dài một tiếng, chậm bước chân lại: “Không ngờ chỉ có mình cháu… Haiz, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ...”

Ông lặp lại câu hỏi "Sao lại xảy ra chuyện như vậy" mấy lần, hốc mắt đỏ lên: “Cha vốn thương yêu tứ đệ nhất, giờ xảy ra chuyện như vậy... Còn phải suy nghĩ xem làm sao mở lời cho hợp tình hợp lý.”

Lúc này, một lão bộc vội vàng chạy tới, nói: “Nhị gia, lão gia bảo tôi tới hỏi đã đưa người vào chưa...” Nói rồi, ánh mắt ông ta không tự chủ liếc về phía Vân Kinh và Từ lang trung.

Nhị bá quay đầu về phía Vân Kinh, nói: “Đây là Phúc thúc, quản gia của nhà chúng ta. Sau này có chuyện gì cần cứ phân phó Phúc thúc giúp đỡ…” Rồi ông quay sang Phúc thúc: “Con bé là con gái của tứ đệ ta.”

Phúc thúc vội vã hành lễ với cô: “Tiểu thư, chào cô. Tiểu thư trông thật…” Ông ta tỏ vẻ ngập ngừng, như chưa nghĩ ra lời khen: “...thông minh. Nhị gia, vị tiểu thư này trông giống tứ tiểu thư quá. Có nên gọi là ngũ tiểu thư không?”

“Chuyện này để sau rồi nói.” Nhị bá đang đắm chìm trong tin tức về cái chết của tứ đệ, trước mặt Từ lang trung không bộc lộ quá nhiều, chỉ ra hiệu cho Phúc thúc: “Vị này là Từ tiên sinh, bạn của tứ đệ. Phúc thúc, hãy thu xếp cho ông ấy. Còn nữa, gọi Trương thẩm đến giúp tiểu thư tắm rửa chỉnh trang lại… Đúng rồi, Vân Tri, cháu có đói không? Muốn ăn gì cứ nói, nhị bá sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị.”

Vân Kinh vừa ăn no ở trên phố, xua tay đáp: “Cháu không đói, không cần đâu ạ.”

“Vậy cũng được. Chuyện của tứ đệ… cuối cùng cũng không giấu được, ta phải đi nói với ông cụ trước. Sau đó sẽ gọi cháu tới.”

***

Người ở Lâm trạch làm việc rất nhanh nhẹn, từ người gác cổng đến Trương thẩm chăm sóc sinh hoạt hàng ngày đều là những người tinh tế. Chỉ trong chốc lát, đủ loại đồ dùng tắm rửa, bồn tắm và quần áo đã được bày sẵn trước mắt Vân Kinh. Vì không quen với quá nhiều người lạ, cô có chút ngượng ngùng, Trương thẩm cũng không nấn ná lâu, chỉ để lại một nha hoàn đứng chờ ngoài cửa.

Ngâm mình trong nước ấm, Vân Kinh mới cảm thấy cơ thể căng thẳng của mình được thư giãn. Cô nhanh chóng tắm sạch sẽ rồi thay bộ trang phục mới. Đây đa phần là đồ của “Tứ tiểu thư” mà Phúc thúc nhắc đến, khá vừa vặn với cô. Bộ quần áo màu đỏ thẫm là màu sắc cô ưa thích nhất, nhưng khi mặc lên người, càng làm nổi bật làn da đen sạm của cô. Cổ dưới có thể xem là bình thường, nhưng khuôn mặt của cô thì lại đen sì, trông như chưa từng được tẩy rửa, đến nỗi có đắp mười lớp phấn trang cũng không thể cứu vãn được. Hơn nữa, mái tóc trước trán trông như bị chó gặm, thật sự khiến người khác không muốn nhìn.

Không thể làm gì với mái tóc trong lúc này, cô đành buộc tạm thành một búi tóc nhỏ, nghe người hầu tới báo là lão gia cho gọi, cô liềnnhanh chóng ra ngoài.

Phúc thúc dẫn cô tới trước nội đường, ra hiệu cho cô vào bên trong. Vân Kinh nhìn vào trong phòng, thấy chỉ có hai người, một là nhị bá của cô, và người còn lại là một lão nhân đang ngồi trên xe lăn, lặng lẽ nhìn chăm chăm vào hai chiếc bình tro cốt bằng đồng đặt trên tủ.

Người ấy chính là Lâm Du Phổ.

Vân Kinh hít một hơi sâu, mạnh dạn bước vào nội đường. Theo ánh mắt của nhị bá ra hiệu, cô quỳ xuống, cúi đầu với ông cụ: “Tri Nhi bái kiến ông nội.”