Chuyện xấu hổ như vậy nên Tiểu Vy bắt chấp bị lôi kéo như thế nào vẫn quyết không ngồi lên lưng hổ lông vàng.
Sắc trời cũng đã bắt đầu tối, mà cô thì không phối hợp, Louis đành quả quyết đem cô ném lên lưng rồi bay về bộ lạc.
Lần này Tiểu Vy yên lặng ngồi trên lưng, nhưng trong lòng vẫn hơi thấp thỏm. Thấy cô như vậy Louis cũng yên tâm mà bay, không sợ làm rơi ngã cô.
Không khí giữa hai người bị kéo ra xa, không ai nói chuyện chỉ chú tâm vào việc của mình.
Đi nửa đường, Louis muốn cắt giảm không khí bối rối giữa hai người thì Tiểu Vy đã kịp lên tiếng trước: "Hôm nay... anh đã nhìn thây nhưng gì?"
Louis không cũng ngu gì, hắn biết cô muốn nói tới chuyện gì liền lắc đầu lia lịa: "Không thấy gì cả." Ngoại trừ... phần ngực...
Tiểu Vy cũng không nói gì thêm, im lặng đến lạ thường. Louis cũng sợ sẽ càng gây thêm tình cảnh khó xử nên cũng im re.
Hai người nói với nhau đúng một câu suốt quãng đường cho đến lúc về tới bộ lạc đã thấy Lauren đứng ở đó.
Thấy con trai mang tiểu giống cái về, Lauren chưa để họ nói gì đã hỏi han: "Hai đứa không làm sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Nhanh nhanh vào đi để ta nướng thịt cho".
"A ma, hay là để con đưa cô ấy về đã, có chuyện gì nói sau được không." Louis nhìn Tiểu Vy đau lòng cô đi cả một ngày, khuôn mặt có chút tái đi.
Lauren tất nhiên hiểu ý, nhanh chóng nhắc nhở: "Ừm ừm, Tiểu Vy hôm nay chắc hẳn đã mệt rồi, con mau đưa cô ấy về đi. Nhớ phải cẩn thân đấy!"
Vâng lệnh, Louis biến thành hình thú, hạ thấp người xuống để cô leo lên.
Theo sau, Tiểu Vy nhận được sự quan tâm của Lauren, trong lòng có chút ấm áp, nói: "Cảm ơn".
Lauren hiểu cô muốn cảm ơn vì chuyện gì, bà cười, một nụ cười của một người mẹ ấm áp và chan hòa.
____________________________________
Sau khi đưa Tiểu Vy đến hang nơi cô ở hiện tại, Louis chợt nhớ ra điều gì đó liền nắm lấy cổ tay cô, hành động này khiến Tiểu Vy bất ngờ đỏ mặt.
"Tiểu Vy, không có bị thương chứ?" Louis cảm thấy mình thật bất cẩn như vậy, đáng lẽ ra hắn nên hỏi như vậy ngay từ đầu vậy mà...
Hết lần này đến lần khác được, Tiểu Vy cảm thấy trong lòng tràn ngậm sự ấm áp, quay lại cười với hắn một cái: "Không sao cả, không có bị trầy xước ở đâu cả, ngươi không cần lo đâu."
"Vậy... ngươi cứ nằm nghỉ đi, lúc nào cản thấy không khỏe thì cứ gọi, ta sẽ ở bên ngoài canh chừng." Cảm thấy cô thực sự không có gì bất trắc, Louis mới ra ngoài.
Không ngờ một bàn tay ấm áp, mềm mại lại nắm lấy tay hắn.
Tiểu Vy không có gì là mệt cả, nếu để người khác ra ngoài gác cho mình quả thực là làm phiền, dù sao Louis cũng xả thân đi tìm cô như vậy sao có thể được.
"Ngươi ở lại được không, ta... hơi đói." Cả đời này cô chưa bao giờ cảm thấy ngại ngùng khi nói như vậy, dù có nói lí do chính đáng đi nữa thì cũng cảm thấy cực kì nóng mặt a.
Khuôn mặt đỏ ửng, dáng vẻ ngại ngùng cúi đầu và giọng nói như van xin khiến Louis ngỡ ngàng, tim đập rộn ràng.
Dễ... dễ thương quá.
Nuốt nước bọt, Louis cố gắng kìm nén dụ hỏa trong cơ thể mình. Hắn không nói gì đi về phía đống tro, dọn dẹp rồi bắt lửa nướng thịt. Suốt quá trình không một lần nhìn cô.
Dĩ nhiên, Tiểu Vy hiểu ý, cũng không dám nhìn hắn, chỉ dám liếc tí rồi lại thẫn thờ nhìn miếng thịt nướng thơm phưng phức.
"Nướng xong rồi, ngươi đến ăn đi."
Tiểu Vy bừng tỉnh nhìn miếng thịt vừa được nướng xong đang hướng về phía mình, nó có vẻ hơi nhỏ so với hai người ăn, đặc biệt là với một thú nhân. Chẳng lẽ hắn không ăn sao?
"Ngươi... không ăn?" Cô ngập ngừng hỏi, ăn một mình sẽ rất buồn a.
Louis cười: "Hôm nay tiểu đệ và bạn đời của em ấy đến, vì vậy ta phải về ăn với họ, a phụ và a ma của ta cũng đến nên... "
Thì ra là tụ họp gia đình, Tiểu Vy gật đầu nhẹ, cô là người ngoài tốt hơn là không nên chen vào thì hơn, như vậy sẽ thật vô duyên.
Nhìn vẻ mặt buồn buồn trên mặt cô, Louis lại nói tiếp: "Thực ra cũng không có gì quan trọng lắm, nếu muốn ta có thể ở lại đây với ngươi." Quả thực cứ hai hôm tiểu đệ và bạn đời của hắn đến cũng chỉ xã giao vài câu rồi ra về mà thôi, không có gì quan trọng cả.
Dĩ nhiên Tiểu Vy không biết điều đó, một mực cho rằng hắn vì lo lắng mình gặp bất chắc liền ra sức đuổi ngươi:"Không không không, ngươi cứ về đi, ta ở lại thực sự không sao cả, tiểu đệ của ngươi đến tốt nhất ngươi vẫn nên về đi. Ta có thể tự lo cho bản thân."
Thấy cô không có ý định giữ mình ở lại, Louis trong lòng trông mong cô sẽ giữ hắn lại, không ngờ cô lại thẳng thừng nói có thể tự lo cho bản thân khiến hắn cảm thấy đau lòng.
"Vậy... ta về đây."
"Ừm, cẩn thận, hôm nào rảnh ta sẽ nấu cho ngươi ăn một bữa."
Câu "nấu cho ngươi ăn một bữa" thực sự khiến tâm tình của hắn trở lên khá hơn rất nhiều, nhưng lại khiến hắn hiểu cô không muốn làm phiền hay có dính líu tới gia đình hắn nên mới đuổi người đi.
Hắn thực sự mong cô có thể "làm phiền" gia đình hắn a.