“Ngươi…… Ngươi lặp lại lần nữa!” Lam Liệt không thể tin vào tai mình, nhìn chằm chằm Ân Tử Mạch run rẩy nói.
Ân Tử Mạch không để ý đến hắn, ôm Cố Thừa tới một bên, trong mắt tràn đầy nôn nóng, nói: “Cố huynh, ngươi kiên trì một chút nữa, Tiểu Lai lập tức sẽ chạy tới.”
Cố Thừa duỗi tay cầm tay hắn, đối với hắn cười cười, nói: “Mạch Nhi, đừng lo lắng cho ta, ta không khó chịu, ngược lại rất vui. Ngươi nói đời đời kiếp kiếp đều yêu ta, dù ta đi rồi, cũng sẽ không tiếc nuối.”
Ân Tử Mạch nhíu mày: “Không cho ngươi nói hươu nói vượn! Tiểu Lai là thần y, độc như vậy hắn khẳng định có thể giải, lại còn có có Kỳ Lãng.”
“Mạch Nhi, đừng có nằm mơ, độc trên người Cố Thừa, chỉ có ta có thể giải.” Lam Liệt đứng ở phía sau bọn họ, ác độc nói.
Ân Tử Mạch trừng mắt quay đầu nhìn về phía hắn, nói: “Trên người của ngươi mang theo giải dược đúng hay không? Đem giải dược giao ra đây!”
“Ngươi rời khỏi hắn, cùng ta trở về, ta liền đem giải dược cho ngươi.” Lam Liệt nói.
Trong mắt Ân Tử Mạch chậm rãi nổi lên một mạt thần sắc hung ác, hắn đứng lên nhìn Lam Liệt, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không chịu cho, ta cũng chỉ có thể đoạt.”
Hắn từ bên hông rút ra quạt xếp, soạt một cái mở ra, vô số ngân quang từ những cây châm bay đầy trời bay về phía Lam Liệt, Ân Tử Mạch thả người nhảy lên, quét quạt xếp, hướng Lam Liệt đánh tới.
Lam Liệt nghiêng người né tránh, nhìn Ân Tử Mạch lạnh nhạt, nói: “Mạch Nhi, ngươi thật sự vì hắn mà ra tay với ta?!”
“Ít nói nhảm, đem giải dược lấy ra, bằng không hôm nay ngươi đừng mơ còn sống.”
“Ta sẽ không giao ra, trừ phi ngươi theo ta đi.” Lam Liệt nói.
Ân Tử Mạch: “……” Hắn cảm thấy chấp niệm của Lam Liệt đã quá sâu, nói như thế nào cũng không nghe, hắn đã không còn là Ân Tử Mạch trước kia.
Hơn mười chiêu đi qua, hai người đánh đến khó hoà giải, Lam Liệt không dám hạ độc Ân Tử Mạch, mỗi lần hắn tung chưởng chặn Ân Tử Mạch, Ân Tử Mạch biết thực lực võ công của Lam Liệt, nhưng hiện giờ Lam Liệt không biết luyện tà công gì, giá trị vũ lực tăng mạnh, Ân Tử Mạch lập tức không có cách nào bắt được hắn.
Hai người giằng co, Ân Tử Mạch lo lắng độc trên người Cố Thừa càng ngày càng nặng, liền hỏi nói: “Lam Liệt, vì sao ngươi có thể mạnh lên nhanh như vậy?”
“Điều này, không phải bình thường mà có được.” Lam Liệt bình tĩnh nói, “Mạch Nhi, vì để đánh bại Cố Thừa, ta chỉ có thể đi đường tắt. Ta ngâm dược thảo độc nhất cùng cổ trùng chế nọc độc, loại cổ trùng này tiến vào trong cơ thể có thể làm nội lực của người ngâm trong một đêm tăng lên vài lần. Hiện giờ chưởng của ta tất cả đều là độc tố, chỉ cần tiếp xúc đến da người, người nọ sẽ mang một thân kịch độc, trừ bỏ giải dược của ta, không có ai có thể giải.”
Ân Tử Mạch nhíu mày: “Để có được võ công cao như vậy mà không tiếc thân thể của mình, nhưng ngươi có nghĩ đến bản thân mình không.”
“Nếu ta đánh bại Cố Thừa, ngươi cùng ta ở bên nhau, cho dù ta chỉ có thể sống ba bốn năm, ta cũng cam tâm tình nguyện.” Lam Liệt nói mà trong thanh âm mang theo chua xót, “Ta đã chờ đợi, ta đợi 6 năm, cả đời người có bao nhiêu lần 6 năm, hơn nữa lại qua 6 năm, võ công của ta nói không chừng cũng không có cao như Cố Thừa. Ta chỉ có thể dùng loại đường tắt này mới có một tia hy vọng để thắng.”
Ân Tử Mạch nghe xong nhíu mày, nói: “Ngươi đem giải dược lấy ra, chúng ta cùng nhau nghiên cứu lại một chút độc trên người của ngươi, xem còn có khả năng trừ bỏ hay không.”
Lam Liệt lắc đầu: “Ngươi nếu không chịu theo ta, ta sống lâu vài chục năm thì còn ý nghĩa gì. Mạch Nhi, ngươi theo ta đi, ngươi rõ ràng đã đáp ứng ta, chỉ cần ta đánh bại Cố Thừa, liền cùng ta ở bên nhau.”
Ân Tử Mạch bất đắc dĩ, chỉ có thể nhanh tay công kích, muốn một lần bắt được Lam Liệt.
Nhưng hiện tại võ công của Lam Liệt sâu không lường được, Ân Tử Mạch không hề có biện pháp thắng hắn, thấy thời gian đang dần trôi qua, Ân Tử Mạch khẽ cắn môi, nghĩ ra một biện pháp.
Hắn đột nhiên thu chiêu thức, nhào đến phía Lam Liệt, Lam Liệt trong lòng vui vẻ, vội dùng tay trái tiếp được thân thể hắn, muốn ôm lấy hắn. Nhưng mục tiêu của Ân Tử Mạch là lòng bàn tay Lam Liệt, hắn chế trụ tay Lam Liệt, đem tay đánh chưởng của Lam Liệt dán qua.
Lam Liệt sợ hãi, nhanh chóng đem tay phải gắt gao nắm thành nắm tay, sau đó dùng tay trái gắt gao ôm Ân Tử Mạch, quát: “Ngươi làm cái gì?!”
Ân Tử Mạch không nói gì, cắn răng muốn hôn lên má Lam Liệt.
Lam Liệt tức khắc ngây dại.
Ân Tử Mạch quyết định nhanh chóng nâng tay cùng hắn đánh nhau.
Rất nhanh, lòng bàn tay hắn phiếm ra một mạt màu lam u quang.
Ân Tử Mạch tay trái trở tay, đem Lam Liệt đẩy ra, sau đó rơi trên mặt đất, nói: “Lam Liệt, ta cũng trúng độc.”
Lam Liệt còn đang đắm chìm ở nụ hôn chuồn chuồn lướt vừa rồi.
Hắn giơ tay sờ sờ mặt mình, ngơ ngác nói: “Mạch Nhi, ngươi vừa rồi hôn ta?”
Ân Tử Mạch cắn răng: “…… Không có.” Hắn chỉ chạm vào trên má một chút, căn bản không tính là hôn môi.
Lam Liệt lại vui vẻ mà nở nụ cười, nói: “Ngươi hôn ta, ta cảm giác được! Mạch Nhi, ngươi có phải đã nghĩ thông suốt, muốn cùng ta ở bên nhau?”
Nhìn thấy Lam Liệt giống hài tử vui vẻ nở nụ cười, cổ họng Ân Tử Mạch đột nhiên nghẹn lại, không đành lòng nhìn hắn tươi cười, nói: “Lam Liệt, trong tay của ta có độc.”
Lam Liệt lúc này mới phản ứng lại.
Hắn hoảng sợ nắm tay Ân Tử Mạch, thấy trong lòng bàn tay có màu lam u quang, tức khắc vừa sợ vừa giận, nói: “Ngươi…… Ngươi vì cái gì muốn làm như vậy!”
“Đem giải dược lấy ra, bằng không ta bồi Cố Thừa cùng chết.” Ân Tử Mạch nhàn nhạt nói.
Lam Liệt nhanh chóng lấy ra giải dược, nhưng giải dược chỉ có một viên.
Hắn đem giải dược duy nhất đút cho Ân Tử Mạch.
Ân Tử Mạch nhanh chóng giơ tay đánh lui hắn, sau đó nhanh chóng đi đến bên người Cố Thừa, chế trụ cằm hắn, hôn lên.
Đem thuốc viên trong miệng uy cho Cố Thừa, Ân Tử Mạch lúc này mới yên tâm.
Cố Thừa nhìn rõ ràng, vừa rồi Lam Liệt lấy ra cái chai chỉ có một viên giải dược, hắn ôm chầm lại Ân Tử Mạch, chế trụ đầu hắn, muốn đem giải dược uy trở về.
Ân Tử Mạch dùng sức giãy giụa, dùng ánh mắt ý bảo hắn không cần lo lắng, Lam Liệt nhất định sẽ cứu hắn.
Cố Thừa lại không muốn mạo hiểm, hắn hôn lấy Ân Tử Mạch, mạnh mẽ muốn đem thuốc viên đẩy đến trong miệng Ân Tử Mạch.
Ân Tử Mạch cắn chặt khớp hàm, trừng mắt nhìn hắn.
Hai người ở bên này giằng co, Lam Liệt lại như người điểm trúng huyệt đạo, ngơ ngác nhìn Cố Thừa cùng Ân Tử Mạch kịch liệt hôn môi.
Không sai, ở đây tất cả mọi người cho rằng Cố Thừa cùng Ân Tử Mạch khó kìm lòng nổi mà hôn lên.
“A!!!” Lam Liệt đột nhiên ngửa đầu rống to, hai mắt đỏ bừng, hắn chịu không nổi loại kí©h thí©ɧ này, giơ chưởng hướng Cố Thừa đánh tới.
Cố Thừa ôm Ân Tử Mạch nghiêng người tránh ra, Ân Tử Mạch nhân cơ hội dùng sức đẩy Cố Thừa ra, thuốc viên cứ như vậy bị Cố Thừa nuốt xuống.
“Mạch Nhi!” mu bàn tay Cố Thừa mu nổi gân xanh, gắt gao nắm chặt thành nắm, nhìn chằm chằm Ân Tử Mạch.
Ân Tử Mạch lại đối với hắn nhoẻn miệng cười, nói: “Cho tới nay đều là ngươi cứu ta, lúc này, đến lượt ta tới cứu ngươi.”
“Cố Thừa, ngươi đi tìm chết đi!” Lam Liệt điên cuồng hướng Cố Thừa đánh tới, trong lòng Cố Thừa vướng bận độc trên người Ân Tử Mạch, thủ hạ cũng không hề lưu tình, lúc này hắn giáo huấn, đề phòng độc chưởng của Lam Liệt, rút ra trường kiếm, kiếm thế như hồng.
Trạng thái của Lam Liệt bắt đầu không thích hợp, da thịt trên mặt cùng trên cổ chậm rãi nhiễm màu lam u quang, ánh mắt cũng không thích hợp, cả người giống như phát điên, không quan tâm mà công kích Cố Thừa.
Mấy trăm chiêu qua đi, Cố Thừa tìm được một lỗ hổng, một kiếm đâm trúng bả vai Lam Liệt, máu đỏ tươi rất nhanh nhuộm lên quần áo Lam Liệt. Hắn như chẳng có cảm giác đau đớn, vẫn điên cuồng như cũ mà hướng Cố Thừa đánh tới.
Ân Tử Mạch nhìn mà sợ hãi, thấy vết thương trên người Lam Liệt càng ngày càng nhiều, đứng lên hô một câu: “Lam Liệt, dừng tay đi! Hiện tại dừng tay, ngươi còn có thể cứu chữa!”
Lam Liệt quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt chấp nhất, nói: “Ta dừng không được. Mạch Nhi, 6 năm trước gặp được ngươi, ta liền dừng không được nữa rồi.”
Hắn ngửa đầu rống lên một tiếng, đột nhiên hướng Ân Tử Mạch lao qua.
Cố Thừa kinh hãi, dùng kiếm đâm tới, đâm trúng bên hông hắn, máu văng khắp nơi.
Nhưng Lam Liệt vẫn như cũ chấp nhất mà hướng tới Ân Tử Mạch từng bước một đi tới, ánh mắt nóng rực.
Ân Tử Mạch vững vàng đứng đó, không có thối lui, hắn nhìn Lam Liệt hướng hắn đi tới, thấy Cố Thừa ra tay ngăn cản, đối với Cố Thừa lắc đầu, nói: “Để hắn tới đây.”
Hắn đã nhìn ra Lam Liệt không được. Cổ trùng trên người Lam Liệt bắt đầu phản phệ.
Lam Liệt rốt cuộc đi tới trước mặt Ân Tử Mạch, hơi hơi cong lưng nghiêm túc nhìn Ân Tử Mạch.
Hắn vươn tay phải tựa hồ muốn vuốt ve mặt Ân Tử Mạch, nhưng bàn tay đưa đến giữa không trung, đột nhiên nhớ tới trên tay hắn mang độc tố, vì thế chậm rãi, chậm rãi thu hồi tay.
Ân Tử Mạch thấy hắn như thế, trong lòng không khỏi có chút khổ sở, nói: “Ngươi đừng như vậy, chỉ cần ngươi về sau không tìm chúng ta gây phiền toái, chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu một chút cổ trùng trên người của ngươi, nói không chừng có thể trừ bỏ.”
Lam Liệt lắc đầu, nói: “Vô dụng, ta trúng độc đã nặng, ban đầu còn có một tia hy vọng, nhưng hiện tại cũng đã không còn.”
Ân Tử Mạch nghi hoặc nhìn hắn.
Lam Liệt duỗi tay từ trong lòng ngực móc ra một cái mình nhỏ khác màu đen, đổ ra một viên thuốc, nói: “Đây là viên giải dược cuối cùng trên đời này, ta chỉ luyện chế hai viên, một viên là cho ngươi, bởi vì ta sợ ngươi không cẩn thận bị ta độc phải. Một viên khác là ta làm cho chính mình. Nhưng ngươi đem viên thuốc kia cho Cố Thừa, hiện tại chỉ còn lại có một viên cuối cùng này.”
“Không thể luyện chế giải dược được nữa hay sao?” Ân Tử Mạch khó hiểu.
Lam Liệt sầu thảm cười cười, nói: “Luyện chế loại này giải dược yêu cầu một loại dược thảo đặc thù, loại dược thảo này bốn năm nở hoa một lần, năm nay hoa chỉ đủ để ta luyện chế hai viên thuốc. Muốn có, lại phải qua bốn năm mới có thể có một lần nữa luyện chế giải dược, nhưng ta đợi không được đến lúc ấy.”
Sau khi nói xong, hắn dùng tay trái cầm giải dược, nhanh chóng đem thuốc viên nhét vào miệng Ân Tử Mạch, chế trụ cằm hắn dùng tay nhẹ nhàng nhấc, thuốc viên theo yết hầu Ân Tử Mạch nuốt xuống.
Ân Tử Mạch trừng lớn mắt nhìn hắn, run rẩy nói: “Ngươi…… Ngươi đem một viên cuối cùng cho ta…… Chính ngươi làm sao bây giờ?”
Lam Liệt thần sắc thê lương, yên lặng nhìn Ân Tử Mạch, nói: “Ngươi không chịu yêu ta, cũng không chịu theo ta đi, ta tồn tại cũng không có ý nghĩa nữa. Ban đầu tưởng rằng thừa dịp lần võ lâm đại hội này để mọi người cùng nhau trừng phạt ngươi, phá hư ngươi cùng Cố Thừa, ta nghĩ như vậy ta liền có thể lên sân khấu đem ngươi mang đi. Nhưng người tính không bằng trời định, cảm tình mọi người đối với các ngươi bao dung vượt qua tưởng tượng của ta. Ta đành phải thúc dục cổ trùng trong cơ thể, dùng một lần giải quyết Cố Thừa, nhưng không nghĩ tới, ngươi thế nhưng có thể vì Cố Thừa không tiếc lấy thân mạo hiểm. Mạch Nhi, ngươi vẫn luôn nói ngươi không yêu ta, ta còn tưởng rằng ngươi ghét bỏ võ công của ta không đủ cao, hiện giờ võ công của ta đã có thể cùng Cố Thừa so cao thấp, nhưng ngươi vẫn không chịu nhìn ta một cái. Ta hiểu, ta đời này cũng không có hy vọng có thể được ngươi để tâm.”
Ân Tử Mạch trầm mặc, hắn hơi hơi hé miệng muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Lam Liệt, hắn lại không biết nên nói từ đâu.
Lam Liệt thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Ngươi trúng độc, ta có thể làm sao bây giờ. Ta tuyệt đối không thể nhìn ngươi chết, viên giải dược này vốn dĩ chính là vì ngươi mà chuẩn bị, chẳng qua ngươi đem viên giải dược của ta cho Cố Thừa.”
Lam Liệt đứng lên, đi đến phía trước. Ân Tử Mạch theo bản năng quỳ xuống giơ tay ôm lấy hắn, Lam Liệt ngẩng đầu lên, nhìn Ân Tử Mạch, trên mặt chậm rãi lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
“Mạch Nhi, có thể chết ở trong lòng ngươi, so với một mình sống vài chục năm, hạnh phúc hơn nhiều.” Lam Liệt nâng tay trái, nói, “Tay trái ta không có độc, để ta sờ mặt ngươi một chút.”
Ân Tử Mạch nhắm mắt lại, Lam Liệt chậm rãi nâng tay xoa mặt Ân Tử Mạch, đầu ngón tay xẹt qua ấn đường (1) của hắn, lại ôn nhu vuốt ve hai mắt hắn, miêu tả cánh môi hắn, sau đó, tay vô lực mà rũ xuống.
(1) Ấn đường: Phần giữa hai lông mày.
Ân Tử Mạch mở to mắt, đối với hắn chua xót mà cười cười, nói: “Lam Liệt, ta nói cho ngươi một bí mật.”
“Ân?”
“Ngươi yêu Mạch Nhi kia, ta nghĩ, hẳn là hắn cũng yêu ngươi.” Ân Tử Mạch nhẹ giọng nói.
Trong mắt Lam Liệt tức khắc phát ra ra một mạt hạnh phúc, hắn run rẩy dùng sức bắt lấy tay Ân Tử Mạch, nói: “Ngươi…… Ngươi lặp lại lần nữa.”
“Mạch Nhi của ngươi, hắn ở một thế giới khác cũng yêu ngươi.” Ân Tử Mạch cúi xuống - ở bên tai hắn thấp giọng nói, “Ta không phải Mạch Nhi ngươi yêu. Ta đến từ thế giới xa lạ, chiếm dụng thân thể Ân Tử Mạch. Mạch Nhi của ngươi, có lẽ ở thế giới kia chờ ngươi. Lam Liệt, ngươi yêu hắn như vậy, ta nghĩ trời cao nhất định sẽ bị ngươi cảm động, cho ngươi đi sang thế giới kia cùng hắn, cùng hắn gặp lại, sau đó yêu nhau.”
Ánh mắt Lam Liệt bắt đầu tan rã, nhưng vẫn nỗ lực dùng một chút thần trí cuối cùng nghe Ân Tử Mạch nói, hắn như thấy được Ân Tử Mạch một thân hồng y thanh lãnh kia đang cười với hắn.
Một thân hồng y phong hoa.
Một mạt xiêm y đỏ thẫm, cả ánh mắt thanh lãnh kia, còn có vĩnh viễn đều là biểu tình xa cách, lúc ban đầu gặp, liền khắc sâu trong lòng hắn. Từ nay về sau, không còn chứa ai khác.
Trong ấn tượng, Ân Tử Mạch hồng y cùng Ân Tử Mạch bạch y trước mắt, dần dần dung hợp cùng nhau, Lam Liệt nhìn hắn, Mạch Nhi trong lòng cười với hắn.
“Ngươi rốt cuộc đã cười với ta.” Lam Liệt thỏa mãn nhếch môi, sau đó chậm rãi rũ tay xuống.
Ân Tử Mạch xoa hai mắt hắn, khép lại đôi mắt của hắn, chờ đến khi Cố Thừa đi tới gọi hắn một tiếng, hắn mới phát hiện hắn đã rơi lệ đầy mặt.
Cố Thừa ôm bờ vai của hắn, đem hắn kéo vào trong lòng ngực, gắt gao ôm hắn.
___
Chương mới, cho dưa ý kiến nha ~