Đỗ Tịch nguyệt vẻ mặt kinh nghi, nhỏ giọng hỏi: "Giáo chủ, hắn thật sự là Huyền Thiên Giáo Ân Tử Mạch sao?"
"Ngươi ở nghi ngờ ta?" Lam Liệt ngữ khí lạnh băng nói.
Đỗ Tịch Nguyệt vội nói: "Thuộc hạ không dám nghi ngờ giáo chủ. Chỉ là trên giang hồ đồn đãi Huyền Thiên Giáo giáo chủ tàn nhẫn độc ác gϊếŧ người không chớp mắt, lại thích hồng y. Nhưng thiếu niên này hoàn toàn không biết võ công, thoạt nhìn tâm địa thiện lương, hơn nữa vẫn luôn mặc một thân bạch y."
Lam Liệt không nói gì, mà là cúi đầu xem bức họa, bức họa vẽ Ân Tử Mạch một thân bạch y, tóc dài đen như mực chảy trên trên vai, mặt lại càng trắng nõn tinh tế.
Lam Liệt tay một chút một chút mà xẹt qua Ân Tử Mạch gương mặt, cuối cùng dừng lại ở trên môi, trong ánh mắt thế nhưng mang theo một mạt nhu sắc.
Đỗ Tịch nguyệt chưa từng gặp qua Lam Liệt như vậy, trong lúc nhất thời thở ra cũng không dám, quỳ gối trước mặt hắn nín thở ngưng thần.
Hồi lâu, Lam Liệt nói: "Nếu tất cả các ngươi có thể nhìn thấu hắn, hắn sẽ không phải là Ân Tử Mạch."
Đỗ Tịch nguyệt do dự mở miệng nói: "Ý giáo chủ là, Ân Tử Mạch đang giả trang? Là vì hắn muốn tiếp cận Cố Thừa mới ngụy trang thành bộ dáng phúc hậu cùng vô hại này?"
"Hắn trước nay khinh thường ngụy trang, lần này thế nhưng ủy khuất chính mình, nhất định là có việc trọng yếu, có lẽ là vì tính mạng." Lam Liệt nói.
"Chẳng lẽ hắn muốn có được tín nhiệm của Cố Thừa, sau đó từ cạnh Cố Thừa thu hoạch bí tịch võ công?" Đỗ Tịch Nguyệt suy đoán.
"Không đúng." Lam Liệt khẳng định nói.
Đỗ Tịch nguyệt khó hiểu.
"Hắn chướng mắt võ công của Cố Thừa." Lam Liệt nói đến điều này, trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ, nói, "Cố Thừa Nội Công Tâm pháp thiên hướng thuần dương, hắn không thích loại Nội Công Tâm pháp này."
Lam Liệt lại cúi đầu xem trên bức họa Ân Tử Mạch, nửa ngày sau nói: "Ta hiểu được, hắn tiếp cận Cố Thừa nguyên nhân cùng ngươi giống nhau."
Đỗ Tịch nguyệt kinh ngạc nói: "Hắn cũng luyện Lam Vực thần công?"
Lam Liệt liếc nàng một cái, nói: "Trên giang hồ đồn đãi nói hắn luyện công tẩu hỏa nhập ma, nhưng kỳ thật rất có khả năng hắn đã luyện đến Lam Vực thần công tầng thứ chín. Loại nội tâm công pháp này có một khuyết điểm, luyện đến tầng thứ chín cũng chính là tầng cuối cùng, cần thu nội lực thuần dương mới có thể luyện thành. Cái này trong chốn võ lâm, chỉ có hai người có nội lực thuần dương."
"Hai người?" Đỗ Tịch Nguyệt khó hiểu, "Trên giang hồ đồn đãi tựa hồ chỉ có Cố Thừa có nội lực thuần dương, thứ thuộc hạ ngu dốt không biết vị vao thủ kia là ai?"
Lam Liệt lạnh lùng nói: "Cái này ngươi không cần biết."
Đỗ Tịch nguyệt: "Xin thứ cho thuộc hạ lớn mật, nếu giáo chủ đem tên vị cao thủ kia nói cho thuộc hạ, thuộc hạ có lẽ có thể tìm đến hắn, như vậy lại có thêm đường tiến."
"Người này Nội Công Tâm pháp chỉ cấp cho một người." Lam Liệt lạnh lùng nói, "Ngươi nếu muốn luyện thành Lam Vực thần công, chỉ có thể lấy nội công tâm pháp của Cố Thừa."
Đỗ Tịch nguyệt đầy bụng nghi vấn, nhưng thấy Lam Liệt vẻ mặt không kiên nhẫn, đành phải nói: "Thuộc hạ đã rõ."
"Ngươi hiện tại mới luyện đến tầng thứ năm, cũng không vội." Lam Liệt nói, "Đặc biệt hiện tại bên Cố Thừa đang nghi ngờ ngươi, trong khoảng thời gian ngắn ngươi tốt nhất dừng một chút, miễn cho bên Cố Thừa phát hiện thân phận của ngươi."
Đỗ Tịch Nguyệt mặt lộ vẻ nôn nóng, nói: "Giáo chủ, thuộc hạ cũng muốn dừng một thời gian, nhưng...... Nhưng từ khi luyện Lam Vực thần công, một khi không cùng nam tử giao hảo, liền cảm thấy thân thể không khỏe."
"Cố Thừa đã theo dõi ngươi, ngươi nếu lại hàng đêm sanh tiêu, sẽ gây họa cho bản thân." Thấy Đỗ Tịch Nguyệt vẻ mặt sợ hãi, Lam Liệt nói, "Ngươi lại đây."
Đỗ Tịch Nguyệt quỳ dịch đến dưới chân Lam Liệt, Lam Liệt giơ tay điểm lên trán của nàng, Đỗ Tịch Nguyệt tức khắc khϊếp sợ nhìn về phía hắn, thanh âm run rẩy, nói: "Giáo chủ, ngươi......"
"Câm miệng." Lam Liệt không kiên nhẫn.
Đỗ Tịch Nguyệt vội ngậm miệng, không dám nói thêm câu nữa.
Lam Liệt truyền nội lực cho nàng, sau đó nhẹ nhàng tung một chưởng làm nàng lui ra phía sau vài bước, nói: "Trong vòng nửa tháng ngươi có thể sinh hoạt bình thường, không cần hàng đêm cùng nam nhân giao hảo."
"Đa tạ giáo chủ!" Đỗ Tịch nguyệt kinh sợ đan xen vui mừng, nàng chưa bao giờ nghĩ tới Lam Liệt cũng có nội lực thuần dương! Hay là người thứ hai mà Lam Liệt nói, một người chính là Cố Thừa, một người khác còn lại là chính hắn?!
Nhưng Lam Liệt không nói, Đỗ Tịch Nguyệt cũng không dám hỏi.
"Lui ra đi, tùy tiện tìm người làm kẻ chết thay, nghĩ cách thoát thân, xem có thể tìm lại được cơ hội có được tín nhiệm của Cố Thừa hay không." Lam Liệt phân phó.
"Vâng, giáo chủ."
Đỗ Tịch Nguyệt đang muốn ra khỏi phòng, Lam Liệt lại đem nàng gọi trở về.
"Giáo chủ còn có gì phân phó?"
Lam Liệt tựa như đang tự hỏi, qua hồi lâu mới nói: "Ân Tử Mạch thoạt nhìn khí sắc như thế nào?"
Đỗ Tịch Nguyệt: "Thuộc hạ cảm thấy sắc mặt đều không đủ hồng nhuận, thoạt nhìn như là trong cơ thể tích nhiều hàn khí, cả người có vẻ có điểm yếu." Nói đến điều này, Đỗ Tịch Nguyệt nhớ tới một sự kiện, hỏi: "Giáo chủ, Ân Tử Mạch hắn cũng luyện Lam Vực thần công, theo lý thuyết cũng phi thường yêu cầu dương khí, nhưng hắn ở bên người Cố Thừa, như thế nào có thể hàng đêm cùng nam tử......"
Hắn nói còn chưa nói xong, đã bị Lam Liệt thô - bạo đánh gãy, Lam Liệt lạnh mặt nói: "Hắn đương nhiên cùng ngươi không giống nhau. Hắn nội lực thắng ngươi gấp trăm lần, chỉ cần cuối cùng đạt được thuần dương nội lực là có thể."
Đỗ Tịch Nguyệt nhạy bén nhận thấy được lời vừa rồi của nàng làm Lam Liệt tức giận, vội cúi đầu không dám nói.
Lam Liệt trầm mặc nửa ngày, hỏi: "Hắn cùng Cố Thừa quan hệ như thế nào?"
Đỗ Tịch Nguyệt đoán không ra Lam Liệt đến tột cùng muốn nghe cái dạng gì, do dự mà không dám mở miệng.
Lam Liệt: "Ta dưỡng ngươi lâu như vậy, là dưỡng phế vật sao?"
Đỗ Tịch Nguyệt liền quỳ xuống, nói ra tình hình thực tế: "Cố Thừa đối hắn cực kỳ ôn nhu, trong ánh mắt nhìn hắn tràn đầy sủng nịch, ngay cả uống thuốc cũng đều là Cố Thừa tự mình đút cho, uống xong thuốc còn cố ý vì hắn chuẩn bị kẹo đậu phộng."
Đỗ Tịch Nguyệt nói ra từng câu, Lam Liệt sắc mặt liền âm trầm xuống một tângg, Đỗ Tịch Nguyệt nói xong, Lam Liệt quanh thân trên dưới tràn ngập lệ khí nồng hậu, hắn nói: "Trong khoảng thời gian ngắn ngươi không cần tiếp tục tiếp cận Cố Thừa."
Đỗ Tịch nguyệt nghi hoặc nói: "Vậy là......"
"Muốn ngươi tiếp cận Cố Thừa, một phần là vì trừ bỏ hàn khí khi ngươi luyện Lam Vực thần công, phần khác là để ngươi đánh vào bên trong thu hoạch tin tức. Nhưng hiện tại xem ra, Ân Tử Mạch đã thay thế ngươi hoàn thành mọi việc." Lam Liệt chậm rãi nói, "Có hắn ở cạnh Cố Thừa, so với bất luận kẻ nào đều hơn."
"Chính là Ân Tử Mạch cùng chúng ta không có quan hệ."
Lam Liệt khóe miệng hiện ra một nụ cười thần bí, hắn nói: "Hắn cùng các ngươi chính xác không có quan hệ, nhưng hắn cùng ta, có ước định."
Đỗ Tịch Nguyệt phải dùng lực kiềm chế lớn mới khắc chế nổi sự tò mò, gắt gao ngậm miệng không đặt câu hỏi. Chờ đến khi Lam Liệt bảo nàng rời đi, liền vội xoay người rời đi.
Đỗ Tịch Nguyệt rời đi, Lam Liệt lại một lần nữa mở ra trong bức họa trong tay, nhìn bên trên vẽ Ân Tử Mạch sinh động như thật, Lam Liệt duỗi tay sờ khuôn mặt hắn, nói: "Ước định giữa hai chúng ta, chờ ta Huyền Tâm * cuối cùng ta đã sắp luyện xong, ta liền đi tìm ngươi thực hiện ước định của hai chúng ta."
"Thiếu gia, quan phủ bên kia phái người tới đây tìm ngươi." Cố bá đi vào đại sảnh, nói.
"Để hắn vào." Cố Thừa buông chén trà trong tay, nói.
Tiến vào chính là một thanh niên mi thanh mục tú, hắn đi tới, trên mặt mang ý cười, nói: "Cố minh chủ, án gϊếŧ người ở rừng cây nhỏ đã phán, minh chủ không cần nhọc lòng nữa."
Cố Thừa khẽ nhíu mày, nói: "Hung thủ là ai?"
"Hung thủ đã tự thú, là một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, tên là Lý Thu Liên."
"Lý Thu Liên?" Phong Lai ở một bên nói, "Trên giang hồ chưa bao giờ nghe nói qua người này."
Cố Thừa: "Nàng nói như thế nào?"
"Lý Thu Liên nói hai tráng hán kia mơ ước sắc đẹp của nàng, nàng mới thuê sát thủ gϊếŧ bọn họ."
Cố Thừa: "......" Lí do trăm ngàn chỗ hở như thế mà cũng tin tưởng?
"Minh chủ, Lý Thu Liên sau khi tự thú liền tự sát, chúng ta không ngăn kịp, Huyện lão gia nói nếu hung thủ đã chết, án kiện liền tính là đã phán." Thanh niên nói, "Huyện lão gia sai ta tới cảm tạ minh chủ đã hỗ trợ, nhưng án này nên dừng ở đây."
Sau khi thanh niên rời đi, trong đại sảnh nhất thời lâm vào trầm mặc.
Ân Tử Mạch nhịn không được nói: "Cái Huyện lão gia kia đầu có phải có vấn đề hay không? Cái người Lý Thu Liên rõ ràng là người chịu tội thay, hắn lại kết án?"
"Vừa thấy chính là loại bao cỏ chỉ biết là ăn." Phong Lai nói, "Kết liền kết, chúng ta đỡ phải lo lắng. Huyền Thiên Giáo từ trước đến nay không thích quản loại việc này, hắn nói đã phán là tốt nhất."
Tả Yến cũng nói: "Giáo chủ, chuyện này xác thật cùng chúng ta không quan hệ, nếu người quan phủ đã nói vậy, vậy liền không quan tâm nữa."
Ân Tử Mạch: "......"
Hắn trộm nhìn về phía Cố Thừa, không đoán được Cố Thừa cũng vừa lúc nhùn lại hắn, tầm mắt hai người tiếp xúc nhau, Ân Tử Mạch đột nhiên có điểm ngượng ngùng, hắn cào cào mặt, rũ đầu xuống.
Cố Thừa cười nói: "Không quan hệ, việc này xác thật cùng Huyền Thiên Giáo không quan hệ."
Ân Tử Mạch càng ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Chính là, ta muốn giúp ngươi."
Cố Thừa sửng sốt, hắn nhìn về phía Ân Tử Mạch, thấy Ân Tử Mạch rũ đầu, liền duỗi tay nâng mặt hắn lên, ôn nhu nói: "Ta biết."
Ân Tử Mạch chớp chớp mắt, Cố Thừa xoa xoa đầu hắn, nói: "Cái án kiện này sau lưng nhất định có huyền cơ, nhưng quan phủ đã kết án, chúng ta không thể tra tiếp."
"Là bởi vì giang hồ võ lâm cùng triều đình từ trước đến nay đều tách ra sao?" Ân Tử Mạch hỏi.
Cố Thừa gật gật đầu: "Đúng vậy, người trong chốn võ lâm chúng ta sẽ không đi quấy nhiễu triều đình, triều đình cũng sẽ không phái người tới bao vây tiễu trừ chúng ta, cùng nhau duy trì cân bằng. Quan phủ không tra xét, chúng ta lại tiếp tục muốn tra, cũng chỉ có thể ở trong tối tra."
"Chúng ta vẫn theo dõi Đỗ Tịch Nguyệt chứ?"
"Đã hai ngày, Đỗ Tịch Nguyệt vẫn luôn thành thật ở Đỗ gia, mà hiện tại xuất hiện người tên Lý thu liên tới nhận tội, nếu người tên Lý thu liên thật sự là hung thủ, chúng ta đã nghi oan Đỗ Tịch Nguyệt; nếu Lý Thu Liên là người gánh tội thay, như vậy càng chứng minh Đỗ Tịch Nguyệt phi thường không đơn giản." Cố Thừa nói, "Chúng ta hiện tại tiếp tục tra xuống cũng sẽ không có nhiều thu hoạch, ta muốn trước tiên rời khỏi nơi này, để nhóm ám vệ lưu lại tiếp tục âm thầm tìm hiểu. Đỗ Tịch Nguyệt thấy chúng ta rời đi, nhất định sẽ thả lỏng cảnh giác, đến lúc đó nói không chừng sẽ có đầu mối mới."
Ân Tử Mạch: "Chính là Đỗ Tịch nguyệt không phải muốn đi theo chúng ta tìm đệ đệ nàng sao?"
Cố Thừa híp mắt nói: "Đệ đệ nàng đã trở lại."
Ân Tử Mạch không hiểu ra sao: "Đã trở lại?"
"Tối hôm qua một người Đỗ gia, trong lúc vô ý phát hiện ra đệ đệ Đỗ Tịch Nguyệt căn bản không có rời khỏi Đỗ gia." Cố Thừa nói, "Hắn bị nhốt tại tầng hầm, bên cạnh còn có một nữ nhân, hẳn là mẫu thân."