Chương 5

"Ta là nữ nhân của bệ hạ, bệ hạ muốn thế nào không phải có thể tùy ý làm sao?"

Ý cười trong mắt Dạ Thanh Lan càng sâu.

Nữ nhân này...muốn gài bẫy nàng a!

Trong đêm thành thân nàng bỏ lại nàng ấy trong hôn phòng.

Hai năm qua vắng vẻ nàng ấy.

Thậm chí xem nàng ấy như người không tồn tại.

Nữ nhân của nàng sao?

Quả thật chính là của nàng.

"Các ngươi đi ra ngoài cửa đợi đi."

Nếu đã là nữ nhân của nàng, nàng vì cái gì phải e dè. Một khi đã vậy, chi bằng để trong cung mọi người đều biết đi.

Nghe được Dạ Thanh Lan lần nữa hạ khẩu dụ, Nhu Nhu vẫn muốn quỳ yên trên nền đất.

Chỉ là, nàng lại không có thành công ở lại.

Trình Yên đẩy nhẹ cánh tay Nhu Nhu, biểu thị kêu nàng ra ngoài.

Nhu Nhu đưa ánh mắt lo lắng nhìn Trình Yên, tức khắc bị cái gật đầu cùng ánh mắt trấn an của Trình Yên làm cho yên tâm không ít.

Nàng hành lễ với Dạ Thanh Lan, sau đó theo chân mấy người kia ra ngoài.

Trong phòng, bây giờ chỉ còn hai người các nàng. Dạ Thanh Lan không có muốn mở miệng, Trình Yên cũng chẳng muốn nói.

Không khí chung quanh rơi vào một khoảng không tĩnh lặng.

Mấy phút đồng hồ trôi qua, Dạ Thanh Lan bước chân hơi chút rục rịch. Bước chân nàng không nhanh không chậm tiến đến chỗ Trình Yên còn đang quỳ. Dạ Thanh Lan đưa tay sờ lấy chiếc cầm nhỏ của Trình Yên. Nàng nâng mặt Trình Yên dậy, để hai người bốn mắt chạm nhau.

Một con ngươi đen láy sâu thẩm, đôi mắt to tròn xinh đẹp mang theo ánh sáng long lanh. Nhưng lại không thể che đi sự quật cường bên trong nó.

Nhìn thấy đôi mắt này, Dạ Thanh Lan lại càng nhớ đến nữ nhân bản thân ngày đêm nhớ thương trong suốt mười mấy năm qua.

Khuôn mặt này.

Đôi mắt này.

Biểu cảm khuôn mặt.

Khí chất.

Mọi thứ đều thập phần trùng khớp.

Nhưng...vì cái gì lúc trước nàng lại không cảm nhận được sự tương đồng này?

Không chịu bỏ qua sự nghi hoặc, Dạ Thanh Lan lần đầu phá vỡ yên tĩnh. Thanh âm nàng trầm tĩnh không chút gợn sóng, lành lạnh mà mang theo sự dịu dàng như đang thủ thỉ nhỏ nhẹ.

"Nàng là ai?"

"Nàng không phải lm cái kia Trình Yên. Phải không?"

Dạ Thanh Lan chắc chắn với cảm nhận của mình. Nhưng nàng cần lời xác nhận. Dạ Thanh Lan khởi lên thần văn Thanh Long đưa đôi mắt nhìn thẳng linh hồn sâu thẩm bên trong thân thể Trình Yên.

Trình Yên quả thật là Trình Yên.

Nhưng Trình Yên này lại xuất sắc hơn Trình Yên thật nhiều.

Theo kí ức được truyền vào não bộ, Trình Yên biết Dạ Thanh Lan có khả náng nhìn thấu linh hồn một người.

Trong suốt mấy ngàn năm, Dạ Gia dù nắm giữ Thanh Long Hoàng Triều, nhưng lại chưa một ai có thể hoàn hảo như Dạ Thanh Lan.

Dạ Thanh Lan trên người mang hồn ấn Thanh Long, là người được Thần Thú Thanh Long lựa chọn làm truyền nhân. Long vốn dĩ là hoàng đế, Dạ Thanh Lan còn sinh ra trong hoàng tộc. Ý trời đã thế, còn ai dám cãi sao?

Sức mạnh của Tứ Đại Thần Thú thâm sâu khó lường.

Thanh Long đứng đầu.

Chu Tước tu vi cũng chỉ thấp hơn một ít.

Long tộc mang trên người uy áp khiến những tộc khác e dè khϊếp sợ.

Chu Tước tuy uy lực không kém nhưng lại mềm mỏng mê hoặc lòng người.

Cách biệt ở đây, cũng chit có uy áp.

Đối mặt với một người nhìn thấu được bản thân.

Trình Yên không dám che giấu, vì nàng biết, Dạ Thanh Lan đã xem được linh hồn của nàng.

Ngoại hình giống nhau.

Linh hồn giống nhau.

Ánh mắt...lại khác biệt.

Trình Yên nhìn trực diện đôi mắt đào hoa của Dạ Thanh Lan, chậm rãi trả lời: "Là Trình Yên cũng không phải Trình Yên." Trình Yên thần thần bí bí nói úp nói mở, nhưng cũng không muốn che giấu. Nàng tiếp tục mở miệng nói.

"Nàng bị hãm hại chết rồi, ta đến từ một thế giới khác trong lúc thực hiện nhiệm vụ vô tình nhặt được một miếng ngọc thạch mà lam bị nó cuốn vào không gian gặp được nàng. Nàng nhường cơ hội sống cho ta, ta cũng chịu ủy thác giúp nàng đến đây trả thù."

"Ngài hài lòng sao? Bệ hạ!"

Dạ Thanh Làn hài lòng với cáu trả lời thành thật này.

Nàng quan sát kĩ linh hồn của Trình Yên, thầm đánh giá sát khí bao quanh linh hồn nàng.

Dạ Thanh Lan: "Sát khí thật nặng. Đã gϊếŧ không ít người đi."

Trình Yên nhướng mày, không biểu tình gì đáp lại: "Xác thật gϊếŧ không ít, bọn họ đều đáng chết, ta gϊếŧ họ cũng xem như vì dân trừ hại."

Dạ Thanh Lan cười cười, hai tay đỡ Trình Yên đứng dậy, nàng bình tĩnh tiếp tục đánh giá: "Nàng biết vì sao ta lãnh đạm với người kia sao?"

Trình Yên: "...." Tâm tư của ngươi ta không muốn biết.

Suy nghĩ như thế, Trình Yên cũng không dám nói ra. Nàng vẫn suy nghĩ, cố gắng đoán tâm tư Dạ Thanh Lan.

Trình Yên: "Nhu nhược, yếu đuối. Dù có tài cũng sớm không thể tồn tại."

Dạ Thanh Lan gật gật đầu biểu thị rõ ý tứ, nàng nói: "Người quá yếu đuối không thể trọng dụng. Người quá thông minh, đoán được tâm tư Thiên Tử nếu không trở thành người của Hoàng Đế, cũng không nên sống tiếp."