Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Đến Cổ Đại Kiếm Tiền Nuôi Con

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng sao lại không thân thiết nhỉ?

Thẩm Nhược thật sự rất mong chờ được chứng kiến cảnh tượng này.

“Cái vết thương này rõ ràng là do ngã xuống đất gây ra, không thì sao lại lớn như vậy?” Một vị tộc lão lên tiếng.

“Hôm nay ta vừa mới sinh con xong, làm sao có sức để đánh nàng? Dù chúng ta từ nhỏ đã không hợp nhau, nhưng ta cũng không đến mức hại nàng đâu.” Thẩm Nhược cúi mắt, tiếp tục nói, “Chỉ là nàng lại cứ nói là ta đã chết, còn đòi đem quan tài lại nữa, lại còn bôi nhọ danh dự ta, nói ta khi dễ nàng…”

Thẩm Nhược không nói tiếp nữa, xung quanh các bà thím đã bắt đầu giúp cậu nói, câu chuyện này còn hơn những gì cậu từng nói ra trước đây rất nhiều.

"Thẩm Nhược! Ngươi cầm dao phay đòi chém ta, ta mới ngất xỉu! Ngươi còn nói không định hại ta?!" Tình địch gặp mặt, Thẩm Tử Oanh khóc lóc, đôi mắt đỏ hoe, tiếp tục liếc mắt nhìn về phía Cố Duẫn.

"Ta chỉ dọa ngươi thôi, chẳng lẽ thật sự sẽ gϊếŧ ngươi à?" Thẩm Nhược bình tĩnh đáp lại.

"Ngươi nói cái gì thế! Oanh tỷ nhi nhà ta bị dọa đến mức phát sốt, nếu lỡ xảy ra chuyện gì nghiêm trọng thì biết làm sao?!" Lưu Phân Phương lập tức hét lên.

"Cái người đàn bà chết tiệt này ngươi vừa nói cái gì!" Thẩm Phong không thể chịu nổi khi thấy người khác mắng đệ đệ mình, liền tiện tay cầm lấy một khúc củi gần đó.

"Ồn ào cái gì! Tất cả im lặng!" Thôn trưởng vừa lên tiếng, lập tức mọi người đều im bặt.

"Các ngươi đã thỏa thuận, nếu Thẩm Tử Oanh thực sự bị đánh đến thương tích đầy mình thì Thẩm Nhược phải bồi thường hai lượng bạc tiền thuốc, đúng không?"

Thẩm Phú Quý cứng giọng nói: "Đúng! Dù không phải Thẩm Nhược đánh, thì cũng là do cậu ta dọa, không thấy muội muội của ta đứng còn không vững sao?"

Thôn trưởng lại nói: "Nếu Thẩm Tử Oanh không bị thương nặng, sau khi đại phu kiểm tra và chứng minh rằng cô ấy tự ngã chứ không phải do Thẩm Nhược đánh, thì nhà các ngươi sẽ phải bồi thường cho Thẩm Nhược bốn lượng bạc, có đúng không?"

"Ta đâu có thỏa thuận với hắn chuyện đó đâu!" Thẩm Tử Oanh lập tức phản đối.

“Nhiều người đều nghe thấy như vậy, ngươi định thất hứa à?” Thẩm Nhược lạnh lùng nói, không buồn để ý đến lời chất vấn của Thẩm Tử Oanh, chỉ chăm chú nhìn thẳng Thẩm Phú Quý.

Thẩm Phú Quý lúc này cũng mơ mơ màng màng, nhìn Thẩm Tử Oanh ngơ ngác hỏi: "Muội, chẳng phải ngươi bảo đau đến mức không ngồi dậy nổi sao?"

Mặc dù Thẩm Phú Quý có linh cảm rằng vết thương của muội muội có lẽ không nghiêm trọng như nàng ta đã biểu ra ra, nhưng nếu không phải nàng thật sự không đứng dậy nổi thì Thẩm Phú Quý cũng sẽ không nghĩ đến việc qua nhà Thẩm Nhược đòi tiền thuốc men.

Thẩm Tử Oanh tức điên người lên! Bây giờ đang mùa thu hoạch, ai cũng bận rộn làm việc, mà nàng chỉ nói bừa để tránh né và dưỡng sức, vậy mà người này lại dám nói như vậy trước mặt bao nhiêu người!

"Ta thấy không cần gọi đại phu, nàng kêu to như vậy, không giống người đã bị thương nặng." Cố Duẫn nhẹ nhàng đẩy tay áo bị Thẩm Tử Oanh chạm vào, nói.

"Ai nói! Đại phu sao còn chưa đến nữa, ta nhất định phải gặp đại phu!" Thẩm Tử Oanh tức giận gào lên.

“Này Oanh tỷ nhi vốn nhìn rất đoan chính, sao bây giờ lại nhảy nhót giống như nương nàng vậy?”

“Ai u, đó đều là giả vờ, trước đây Oanh tỷ nhi còn…”

Thẩm Tử Oanh nghe thấy những người xung quanh thầm thì bàn tán, tức giận đến mức mắt đỏ bừng, suýt nữa không nhịn được mà chửi ầm lên.

Nhưng ngay lúc này, xe bò của Lãng ca đã trở về, đại phu cẩn thận nhảy xuống xe, mang theo hòm thuốc tiến tới.

“Ai bệnh sắp chết? Mau dẫn ta đi xem nào!”

Hiện trường im lặng như tờ, không ai dám đáp lại. Đại phu vỗ vào hòm thuốc, thổi râu trừng mắt nói: “Mạng người quan trọng, mau dẫn ta đi nhanh!”

“Lưu đại phu, người ở đây, ngài xem giúp chúng ta đi đi.” Nhóm bà thím xung quanh chỉ vào Thẩm Tử Oanh nói.

Có người vào trong bưng ra cái bàn cái ghế, để đại phu ngồi xuống bắt mạch cho Thẩm Tử Oanh.

Nhưng Thẩm Tử Oanh đâu có chịu, nàng muốn chửi ầm lên vì cái lão già này mới vừa nguyền rủa nàng sắp chết, nhưng vì bận tâm đến thể diện trước mặt mọi người, đành phải nhịn đến mức sắc mặt tái xanh lên.

Nàng chậm chạp không chịu tiến lên.

“Ta thấy người này chỉ muốn lấy tiền thôi? Nhìn biểu hiện này là không dám cho đại phu xem rồi.”

“Cũng không phải như vậy à? Nếu như bị thương thật thì đã tiến lên để xem vết thương nghiêm trọng tới đâu rồi”’.
« Chương TrướcChương Tiếp »