Chương 1.2: Nam nhân cũng lấy chồng

Lâm Tử Du được người đàn ông bế vào một căn nhà vẫn còn tồi tàn, chiếc giường gỗ đơn giản được trải một tấm chăn màu đỏ chắp vá, trên đó đặt một ít đậu phộng, chà là đỏ và quả óc chó.

"Ngươi uống chút nước nóng ở đây trước, ăn chút đậu phộng và chà là đỏ cho no bụng, ta phải ra ngoài đón khách!" Người đàn ông nói xong liền đi ra ngoài, trong phòng cũng có thể nghe thấy tiếng xào xạc bên ngoài. Lâm Tử Du chỉ nhìn thoáng qua, không có bao nhiêu người, nhiều nhất chỉ có ba bốn bàn.

Thật nghèo quá, tiệc cưới chỉ có năm sáu món, chỉ thấy một cái đầu lợn, một con gà hầm và vài đĩa đồ chay, màu sắc nhạt nhẽo thoạt nhìn cũng không mấy ngon miệng, nhưng đám người đó ăn nó một cách rất thích thú.

Lâm Tử Du bụng đói cồn cào, cậu ăn một quả chà là, cũng còn khá ngọt, không nhịn được ăn thêm một miếng chà là, không ngờ lúc này lại có một cô bé mũm mĩm bưng ra một bát mì nóng hổi đi vào.

Vừa mở miệng, liền truyền đến một giọng nói trẻ con ngọt ngào: "Lâm ca, đây là mì Kỳ ca nhờ muội mang đến."

Cô bé vừa nói vừa chảy nước dãi nhìn tô mì có thịt lát.

Ngay lúc Lâm Tử Du đang muốn kêu cô bé ăn thì nhìn thấy cô bé nhảy nhót chạy ra ngoài.

Lâm Tử Du đói đến bụng phẳng lì cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà bắt đầu ăn từng ngụm lớn, sao trước đây cậu không thấy món mì này ngon như vậy? Chỉ có bảy tám miếng thịt và một chút muối, trong đó không có gia vị nào khác, cậu vẫn ăn mà không ngẩng đầu lên.

Ăn xong tô mì, Lâm Tử Du đứng dậy, nhìn qua cửa sổ gỗ nhìn người đàn ông vẫn đang uống rượu cùng khách ở bên ngoài, cậu cảm thấy có chút lo lắng vì nhất định đêm tân hôn nhất định sẽ vào động phòng.

Là một thẳng nam, sao có thể để một người đàn ông làm mình, tối nay nhất định phải tìm cách lừa gạt hắn ta, tốt nhất là người đàn ông đó say khướt ở bên ngoài, khi về thì ngủ quên, cậu có thể giữ được trong sạch của mình.

Là một xữ nam 24 tuổi, cậu chỉ dành thời gian đọc sách và chơi game, chưa từng yêu đương, giờ nghĩ lại, cậu thực sự thấy hụt hẫng.

Trong phòng này không có gương, không biết thân thể cậu xuyên qua trông như thế nào, nhỡ đâu là quái vật xấu xí thì sao? Nhưng người đàn ông bên ngoài cao ráo, đẹp trai, theo logic mà nói, nếu có thể gã cho hắn thì cũng có ngoại hình tương tự.

Lâm Tử Du vốn đợi trong phòng đến tối đã ngủ say, khi cảm nhận được có người đến gần, cơ thể cậu mới phản ứng trước, chưa kịp vung nắm đấm đã bị tay người đàn ông trói lại vào giường. Sức mạnh giống như một con thú rừng, cậu không thể chống cự được chút nào.

"Đau, đau quá... buông tôi ra..." Mùi rượu nồng nặc khiến mắt Lâm Tử Du đỏ hoe, khi người đàn ông buông tay ra, cậu có thể thấy rõ cổ tay mình đã xanh tím rồi.

"Uống..." Người đàn ông dường bị khách nhân bên ngoài chuốt say, đôi mắt sâu thẳm đờ đẫn, uể oải bước tới, nhìn cậu, lắp bắp nói: "Uống một ly rượu... uống. "

Người đàn ông say rượu đáng sợ đến nỗi Lâm Tử Du không dám phản kháng chút nào. Cậu nhận lấy chiếc cốc từ người đàn ông sắc mặt tái nhợt run rẩy, sau đó bị ép uống một chén rượu cay khiến cậu bị sặt tới rơi lệ.

Sau khi uống rượu, người đàn ông bắt đầu cởϊ qυầи áo, sau đó lại tiến tới cởϊ qυầи áo của cậu, Lâm Tử Du sợ đến mức lùi lại phía sau, hai người lôi kéo nhau, người đàn ông trực tiếp ngã xuống lên giường rồi chìm vào giấc ngủ.

"Hô hô... Nguy hiểm quá." Không ngờ khuôn mặt nhìn như biết uống rượu này vừa uống xong liền sa sầm xuống, một người đàn ông to lớn như vậy thật lãng phí. Lâm Tử Du dùng tay kéo người đàn ông này vào chỗ sâu nhất. Dùng sức cởi giày cho hắn, đắp chăn bông, bây giờ là đầu xuân, trời vẫn còn hơi lạnh, trong một gia đình nghèo khó như vậy, nếu bị cảm lạnh thì phải đem hắn bán đi lấy tiền để chữa trị sao.

Cổ đại chưa có đèn điện hay điện thoại di động, chỉ có ngọn đèn dầu mờ ảo vẫn đung đưa trong gió, sau khi ngắm nhìn ánh trăng trắng xóa bên ngoài một lúc, cậu không khỏi buồn ngủ, ngủ thϊếp đi. Cơ thể nghiêng sang một bên của cậu vẫn luôn đề phòng, dường như cậu có thể đứng dậy và chiến đấu bất cứ lúc nào.

-------------------------------