Dần dần vào tháng 11, thời tiết càng ngày càng lạnh, hai ngày trước còn hạ một trận tuyết nhỏ nhưng không lưu lại mà ngày hôm sau lập tức tan ra.
thời tiết như vậy, Tây Viễn lập tức biến thành Hikikomori
(trạch nam), cong người nằm ở đầu giường đặt gần lò sưởi, rất ít ra khỏi phòng. Tây Vi lại không sợ lạnh, mặc áo bông quần bông dầy bà nội làm cho còn có mũ ca ca mua cho, bao tay mẹ làm, cả người giống như trái bí đỏ tròn vo. Mỗi ngày ăn xong bữa sáng, hắn sẽ khoác áo ngoài, cùng trẻ con trong thôn đi trượt băng, có đôi khi mải chơi đến khi ăn cơm tối mới trở về.
Bà nội sợ hắn làm mất bao tay nên may một sợi dây thật dài ngay trên bao tay, đính hai cái bao tay liền với nhau, như vậy khi hắn ko đeo thì treo lên cổ là được.
Tây Vi rất muốn gọi ca ca cùng chơi đùa, nhưng linh hồn bên trong Tây Viễn Lý dù sao cũng là một người trưởng thành sao có thể đi chơi cùng một đám con nít, cho nên liền dỗ Tây Vi bảo hắn tự đi chơi, mỗi lần đều cho hắn mang chút đồ ăn vặt như hạt dưa, đậu tương rang. để cho hắn cầm như vậy, trẻ con trong thôn vì mấy thứ nhỏ nhặt này cũng sẽ đối tốt với Tây Vi, sẽ không khi dễ Tây Vi, bất quá nhưng món lớn như bánh bao hay bánh ngô thì Tây Viễn sẽ không để Tây Vi mang ra ngoài, sợ gặp lại tình huống lần trước.
Hôm nay, Tây Viễn ở trên giường cùng bà nội se dây thừng trong chốc lát, thấy sắp làm cơm chiều liền định đến chỗ để củi đốt phía sau vườn ôm chút củi về cho bà nội. Củi nhà Tây Viễn phân ra 2 loại, một loại là cán ngô trong ruộng, một loại là cây khô cùng cán ngải ông nội và cha mang về như, còn có rạ mạch, rạ mạch không dễ đốt, cũng đốt không lên được lửa to, chỉ có thể dùng để nhóm lửa, cho nên mỗi lần chỉ cần ôm một bó, liền đủ dùng hai ngày.
Hôm nay Tây Viễn ôm một bó cán ngô đang nhanh chân trở về, thật sự là bên ngoài quá lạnh, Tây Viễn cảm thấy như đông cứng cả người. khi đi qua đống rạ mạch, Tây Viễn nghe được tiếng lạo xạo, còn tưởng là heo nhà ai vào trong vườn làm hại rau củ, vội vàng buông cán ngô vòng quanh đống rạ mạch tìm một vòng, kết quả cái gì cũng không phát hiện, Tây Viễn cho là mình nghe lầm, xoay người định rời đi thì từ trong đống rạ mạch leo ra một thân ảnh nho nhỏ – đây không phải đứa nhỏ cướp bánh bao của Tây Vi, Vệ Thành ư!
” sao ngươi lại chạy nơi này? trời rất lạnh, nhanh về nhà đi.” Tây Viễn không muốn trêu chọc Vệ lão nhị, nói với Vệ Thành 1 câu rồi ôm lấy bó củi muốn đi. Có điều mới vừa đi vài bước, vạt áo của Tây Viễn đã bị kéo lại.
“Ta đói!”
“Cái gì?” Tây Viễn cho là mình nghe lầm, hỏi lại một câu.
“Ta đói!” Tiểu hài tử đứng ở đó, toàn thân co rúm lại, hơi hơi cúi đầu, trong tay quật cường nắm vạt áo của Tây Viễn không dời.
“Đói sao không trở về nhà mình ăn đi?” Tây Viễn thấy đứa nhỏ đứng ở nơi đó, trên chân ngay cả đôi giày cũng không có. Tây Viễn lấy tay sờ một chút, quần áo trên người đứa nhỏ cũng là đơn độc đầy mụn vá chắp nối với nhau. Lại nói, vào mùa này, nhà có nghẽo cũng sẽ không để trẻ con ngay cả áo bông cx không có, sẽ không để cho trẻ con ngay cả đôi giày cũng không có mà đi. phải biết mùa đông nơi này khi lạnh nhất có thể hạ xuống âm ba bốn mươi độ, cho dù ban ngày cũng là âm mười mấy độ, thật sự có thể lạnh hỏng, chết cóng người!
“Bọn họ không cho ta ăn cơm!”
“…” Tây Viễn thật sự không biết nói gì mới tốt, được rồi, trong nhà đích xác không thiếu một bữa cơm cho đứa nhỏ này.
Tây Viễn buông bó củi, cởϊ áσ bông dày bên ngoài của mình ra ( đây là Tây Viễn nhờ bà nội làm cho, tương tự như áo ba-đờ-xuy hiện đại, bình thường ở trong phòng không cần mặc, chỉ có ra khỏi phòng mới mặc vào) cho đứa nhỏ này khoác lên, ôm lấy hắn trở lại trong phòng. Bà nội đang ở bên bếp cắt bắp cải và khoai tây, bây giờ là mùa đông nên mọi nhà đều chỉ có mấy thứ đồ ăn dưa chua, bắp cải, khoai tây, củ cải này.
“Sao còn để anh trai ôm về? Lạnh hả, mau đến trước lò bếp sưởi ấm!” Bà nội thấy Tây Viễn ôm một đứa bé, còn tưởng là Tây Vi.
“Không phải tiểu Vi, là Vệ Thành, cũng không nên để đứa nhỏ này sưởi ấm ngay, hắn mặc ít như thế sợ là đã lạnh hỏng, chịu ấm ngay không được đâu ạ.”
Tây Viễn nói xong ôm Vệ Thành vào buồng trong đặt lên giường, nắm chân của hắn dùng sức chà xát cho đến khi trên chân dần dần ấm áp. Bà nội cũng cầm tay đứa nhỏ xoa xoa. may là bây giờ còn chưa vào ngày giá rét, bằng không đầu ngón chân, ngón tay đều có thể bị lạnh đến liệt.
“Bà ơi, quần áo dày của tiểu Vi còn ko, nhìn đồ đứa nhỏ này mặc nè, đến giờ còn là áo đơn! Còn nữa, ngay cả đôi giày cũng không có!”
“Có thì thật ra là có nhưng mà hơi nhỏ, là đồ tiểu Vi mặc năm ngoái, bà thấy bông cũ rồi khó giữ ấm mà năm nay cháu lại mua cho nó quần áo bông mới nên không động tới đồ năm ngoái.” Bà nội vừa nói vừa đến tủ quần áo tìm áo bông.
“Cũ cũng được, vẫn hơn là ko có gì bà ạ. ” Tây Viễn băng lại tai cho Vệ Thành quay đầu lại nói với bà nội.
“Trước hết cứ để cho đứa nhỏ này khoác áo ba-đờ-xuy của con, mẹ sẽ sửa cho hắn một chút, một hồi sẽ đổi xong, đứa nhỏ này gầy như vậy, có lẽ chỉ túm ống quần, tay áo là được.” mẹ của Tây Viễn vốn ở phòng phía tây làm giày, nghe được tiếng liền tới.”
“Được, con cầm đi sửa đi, mẹ đi nấu cơm, đứa bé nà nhìn vậy chắc là đói bụng rồi Bà nội đưa áo bông cho mẹ Tây Viễn xoay người ra ngoài. ây Viễn thấy bà nội lấy tay áo lau khóe mắt – bà nội là người dễ rơi lệ, vui khóc mà buồn cũng khóc, dùng lời của bà nói về bản thân thì chính là túi lệ quá nhỏ. Đây nhất định là thấy Vệ Thành như vậy lại khó chịu.
Cơm chiều là cháo kê, bánh bột ngô và khoai tây nấu bắp cải. Tây Viễn cản ko cho Vệ Thành ăn quá nhiều, chỉ cho ăn một chén cháo thêm mấy khối khoai tây, đây đều là thứ tương đối dễ tiêu hoá, bởi vì Vệ Thành nói với hắn mình đã ba ngày không ăn gì.
Trước kia, Vệ Thành đều trộm giấu ở dưới một tảng đá to trong bụi cỏ phương Bắc thôn một ít khoai tây hoặc ngô, đậu tương hoặc một ít đồ ăn linh tinh, gần đây bởi vì người trong thôn đều bận xong việc trong ruộng, không có việc gì thì đến đến khu đất hoang chặt củi, cho nên lương thực dưới tảng đá không biết bị ai thấy lấy mất, bởi vậy lần này cha Vệ Thành không cho hắn ăn cơm hắn cx không có thứ khác để bổ khuyết.
Buổi tối hắn trộm lẻn vào phòng bếp trong nhà xem qua, một chút đồ ăn cũng không có, phỏng chừng mẹ kế sợ hắn ăn vụng nên cố ý khi nấu cơm vừa đủ ăn, ăn hết một chút không thừa. Đứa nhỏ này liền đói bụng suốt ba ngày!
Chính hắn cũng không biết vì sao lại chạy đến đống rạ nhà Tây Viễn, đặc biệt chờ Tây Viễn đi ra, có lẽ là dựa vào trực giác tương tự thú non, cảm thấy người này có thể giúp hắn, cho hắn một chút cái ăn.
Tây Viễn thấy bộ dáng Vệ Thành tha thiết mong chờ nhìn mọi người dùng cơm thật sự không đành lòng, liền múc thêm nửa bát cháo cho hắn, cũng cam đoan với hắn sáng sớm mai nhất định sẽ cho hắn ăn no nứt bụng, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Ông nội, bà nội còn có cha mẹ Tây Viễn, đều trầm mặc ăn cơm ko hé răng, phỏng chừng trong lòng cũng không dễ chịu. Tây Vi từ phản ứng của người lớn cũng nhìn ra không khí không thích hợp, khó lắm mới không huyên náo như mỗi ngày.
Ăn cơm xong, mẹ cầm áo bông đã sửa tới, còn tìm một đôi giày vải Tây Vi trước kia mặc rách ra, chỗ đầu ngón chân bục ra một cái lỗ, mẹ Tây Viễn dùng một miếng vải bông dày lấp vào.
Tây Viễn lấy quần áo và giày mặc vào cho Vệ Thành, khi mặc quần áo thì thấy trên lưng đứa nhỏ này có hai chỗ bầm xanh tím, chỗ khác cũng có dấu vết vết thương cũ. Tây Viễn đem thuốc lần trước mình bị thương mua từ nhà thầy thuốc Lý ra bôi lên cho Vệ Thành, không hỏi vết thương kia làm sao mà có – căn bản là không cần hỏi.