Tới tháng năm tuần cuối, Mùa hè chân chính cũng nhẹ nhàng tới. Mùa hè phương Bắc không nóng bằng phía nam, đến trưa tìm chỗ bóng râm ngồi đợi là có thể tránh được khí nóng.
Trong sân nhà họ Tây, bà nội đang ngồi ở chỗ thoáng mát may áo bông. áo bông c mọi người trong nhà mới được thay không lâu, thừa dịp hiện giờ vừa cuốc đất xong trong ruộng nhàn rỗi liền tranh thủ thời gian để làm. bằng không đợi đến cuối thu phải mặc áo kép và áo bông mỏng thì làm không kịp.
Bà nội nhận đơm bông vào trong áo và quân trước, sau đó sẽ do mẹ Tây Viễn giặt dũ sạch sẽ. Ở chỗ cây nho, Tây Vi và Vệ Thành từng tí từng tí một nhét dây dưa chuột vào trong l*иg chọc ghẹo dế quắc.
Dế Cậu út bắt cho kêu rất vang, không cô phụ Tây Vi khích lệ. đến buổi trưa thời gian nóng nhất trong ngày, người trong nhà vốn định ngủ trưa, chúng nó lại đi kêu đến là hăng say, làm cho Tây Viễn hận không thể bắt bọn nó nướng ăn. Có điều, ờm, lúc trước hơi hơi hoài nghi trình độ c cậu út và cậu cả làm Tây Vi dỗi không nói chuyện với mình. Giờ muốn đem “Đại tướng quân” yêu quí của nó đi nướng ăn, Tây Vi chắc sẽ đòi tuyệt giao mất. Nghe tiếng dế kêu huyên náo, Tây Viễn bất đắc dĩ trở mình. Những người khác trong nhà đều đã dậy, Tây Viễn vẫn không ngủ nổi, còn ở trên giường nhắm nghiền mắt.
“Các cháu à?” Bà nội kêu Tây Vi và Vệ Thành.
“Bà ơi, có chuyện gì ạ?” Hai đứa con trai vừa chơi dế quắc vừa hỏi bà nội.
“Hai cháu lẳng lặng vào trong phòng nhìn thử xem, anh của các cháu vẫn nằm trên giường hay là dậy rồi?” Bà nội hơi chần chờ rồi nói.
“Dạ.” Tây Vi bên tai vừa nghe liền buông dây dưa chuột chạy vào trong phòng, Vệ Thành đi theo phía sau.
Mấy ngày nay dây dưa chuột trong nhà ít đi không ít, hoa đều bị hai đứa nó hái xuống cho dế ăn làm Tây Viễn giận đến lấy chổi rong sân đuổi theo ra tận ngoài cổng. mỗi tội hắn giờ nào có chạy nhanh bằng mấy đứa em, đuổi không có kịp. Về sau vẫn là Vệ Thành thấy anh trai đuổi đến hụt cả hơi mới cố ý chậm lại để Tây Viễn vỗ hai cái trút giận, Tây Vi ở bên cạnh nhìn thấy thì cười cạc cạc.
Cuối cùng vẫn là ông nội dẫn hai đứa nó vào vườn rau chỉ cho hoa nào sẽ kết thành dưa chuột, hoa nào không thể để lúc hai đứa hái không gây hại. ngẫu nhiên có thể chạy ra giàn nhỏ ngắt một ít hoa dưa thay vào(giàn nho và giàn dưa cùng chỗ), lúc này mới giải trừ nguy hiểm giảm sản lượng cho dây dưa chuột.
“Bà ơi, anh cháu đang lật người trên giường đấy.” ý của Tây Vi chính là Tây Viễn ở trên giường xoay người liên tục.
“Ôi!” Bà cụ thở dài. cháu đích tôn từ sau khi từ nhà ngoại về đã như vậy vài ngày, “Hai đứa cháu sau này trưởng thành phải đối tốt với anh mình. Anh các cháu đúng là không dễ dàng, quan tâm hoàn cái này quan tâm cái kia.” Bà nội cúi đầu vừa dùng cái dùi luồn sợi bông vừa dặn hai đứa bé.
“Dạ, bọn cháu cũng biết!” Tây Vi và Vệ Thành đồng loạt gật đầu cam đoan với bà nội.
Tây Vi dù sao cũng còn nhỏ, không rõ nguyên nhân vì sao bà nội dặn chúng như vậy, Vệ Thành thì lớn hơn nên bà nội nói xong liền hiểu. anh trai đây là có việc phiền lòng!
không còn tâm tư tiếp tục chơi cùng Tây Vi, Vệ Thành nhẹ bước chân trở lại trong phòng. Nó cũng không nói gì mà chỉ ghé vào bên cạnh mép kháng nhìn Tây Viễn.
Tây Viễn nhắm mắt lại nghĩ đến nhà ông ngoại. Dù có nghĩ cho họ cách kiếm tiền nhưng không có ai đốc xúc thì sợ bọn họ làm cũng không giống. Mà dù làm được, kiếm được tiền, lại chẳng chịu nổi số tiền tiêu đi. Tục ngữ nói: “Ngoài nhà có một cái cào, trong nhà có một cái tráp tiền. ”
Ý là nam nhân ở bên ngoài có thể kiếm tiền, nữ nhân trong nhà phải biết giữ tiền, như vậy mới tránh được lụn bại. Có điều nhà ngoại căn bản không có tráp đựng tiền, nhà bọn họ phải là thìa muôi tiêu tiền mới đúng, có bao nhiêu tiền đều sẽ theo lỗ thủng rỉ ra hết.
Không giữ được tiền, có kiếm bao nhiêu cũng uổng! Làm sao bây giờ? Tây Viễn thực sự nghĩ đến đau cả đầu.
Nếu mặc kệ thì một mặt còn có mẹ mình. Dù sao cũng là cha mẹ của cha mẹ, cha mẹ của ai cũng đều là chí thân. Hắn đã lo cho nhà họ Tây, bên nhà ngoại nếu coi như không thầy thì không thể nào nói nổi.
Mặt khác, người nhà ngoại tuy không biết làm việc nhưng làm người thật rất tốt, đối với bọn Tây Viễn thì càng không cần nói. Tây Vi vì sao thân thiết với các cậu, còn không phải vì hai cậu đều thương nó sao. Tây Vi vừa đi, người một nhà đều lượn quanh hắn, đủ có thể gây sức ép cho hắn. Tây Viễn cảm thấy mình có thể thân thiết với các em chứ với các cậu thì vẫn còn khoảng cách.
Tây Vi phạm sai lầm gì, Tây Viễn còn có thể xử lý nó một chút. Đến nhà ngoại, Tây Vi làm gì nói gì, đúng là đúng, sai cũng đúng, sẽ không có ai ứ hừ gì về việc nó nghịch ngợm cả. Hơn nữa cậu út cũng tốt, cậu cả cũng tốt, bằng không Tây Vi vì sao vừa nói đến nhà ngoại liền chờ không được.
Cho nên, tình huống nhà ngoại còn phải nghĩ cách xoay xở. nếu không nhà mình trải qua cuộc sống thư thái, nhà ông ngoại lại phòng ốc sơ sài, ăn thô uống mặn, không cần người khác nói, chỉ đến một lần Tây Viễn cũng cảm thấy trong lòng không đành.
Vệ Thành thấy Tây Viễn ở đó nhíu mày khổ tư thì trong lòng tràn đầy lo lắng. nó không biết anh trai đến tột cùng vì chuyện gì mà rối rắm, nhưng có thể làm khó anh trai thành như vậy nhất định là việc không nhỏ. Nó nhịn không được vươn tay xoa lên vết nhăn chỗ ấn đường do anh trai nhíu mày. mới vừa đυ.ng tới, Tây Viễn liền mở mắt ra.
“Thành Tử, em vào nhà lúc nào thế, sao không hé răng? Với cả sao không đi chơi với tiểu Vi?” Tây Viễn vừa nhìn Vệ Thành liền hiểu đứa nhỏ này đang lo cho mình. Mình vừa rồi suy nghĩ quá nhập tâm nên không nghe được Vệ Thành tiến vào.
“Bên ngoài nóng, em muốn ở trong nhà với anh cơ.” Vào mùa hè, vừa đến trưa các cửa sổ trong nhà đều mở toang để gió lùa vào, bên trong nhà cũng rất mát.
Vệ Thành hai tay chống cằm tiến đến bên gối đầu c Tây Viễn, rầu rĩ không vui.
Nó còn quá nhỏ, anh trai có chuyện gì cũng không thể nghĩ cách giúp. Có điều anh chỉ lớn hơn mình ba tuổi, khi lớn bằng mình thì đã bắt đầu nuôi mình rồi, còn cầm búa cứu mình ra từ cái nhà kia. Vẫn là nó quá ngốc, không thông minh bằng anh trai! Vệ Thành càng nghĩ càng uể oải.
“Nào, lên kháng nằm với anh. Em với tiểu Vi đều không chịu nằm yên, buổi trưa muốn hai đứa ngủ một giấc so với bắt heo còn tốn sức hơn.” Tây Viễn vỗ vỗ gối đầu để Vệ Thành sóng vai nằm cùng mình trên giường.
“Anh cũng không phải nghĩ chuyện gì khác, chỉ là thấy nhà ngoại mình cuộc sống không được tốt lắm nên muốn nghĩ có cách gì giúp bọn họ.” Tây Viễn thấy Vệ Thành không vui, lo lắng cho mình, sợ nó nghĩ nhiều nên liền đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
“Ồ thì ra là chuyện này. Anh đã nghĩ được cách nào chưa ạ?” Vệ Thành vừa nghe Tây Viễn nói vậy, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi. trong tâm linh nho nhỏ của nó cho rằng có thể làm khó anh trai nhất định là một việc rất lớn, so với xây nhà còn lớn hơn, so với lúc trước dẫn nó từ Vệ gia về hay cùng Vệ lão nhị lên tòa án còn lớn hơn. bởi vì khi đó nó cũng không thấy anh mình phiền não xoay người ở trên giường cả ngày.
Tây Viễn nếu biết Vệ Thành nghĩ vậy nhất định sẽ muốn cười một trận. hắn khi đó căn bản là không cần như vậy, bởi vì hết thảy đều ở trong lòng bàn tay. dù sao quyền chủ động nắm ở trong tay mình, chỉ cần mình cố gắng làm là được. Không giống chuyện nhà ngoại, làm cho người ta có một loại cảm giác vô lực. Cũng không thể bảo họ đến sống cùng mình chớ? Cho ăn cho uống ư? Khó mà làm được, không hẳn là người một nhà cũng không hẳn là hai nhà khác biệt, sau này bọn họ trưởng thành, đến đời tiếp theo sẽ càng phiền toái.
“Được rồi. Chuyện anh muốn giải quyết còn có thể không giải quyết được sao?” Tây Viễn khoác lác với Vệ Thành, kỳ thật hắn thật đúng là không nghĩ ra.
“Thật ư?”
“Thật. Anh chỉ là chưa nghĩ ra vì bên ngoài quá nóng. Chờ lát nữa mặt trời lặn, anh dẫn em và tiểu Vi đi bơi.”
“Đi bơi? Vậy em đi gọi tiểu Vi.” Vệ Thành nghiêng người đứng lên. Tây Viễn không bặt kịp một cái nó đã nhanh như chớp chạy tới cửa. anh trai không sao là nó an tâm.
“Ôi, cái đứa nhỏ này. Anh đã nói là đợi lát nữa mà. Em đi gọi cái tên quỷ nhỏ kia về là phải đi ngay đấy.” Tây Viễn hô về phía Vệ Thành.
“Anh, anh nói ai là tên quỷ con vậy?” ngoài Cửa sổ truyền tới tiếng kêu khó chịu c Tây Vi.
“Ơ. Anh có nói gì đâu. Là anh nói Thành Tử, Thành Tử là tên quỷ con.” Tây Viễn sợ tới mức nhanh chóng sửa miệng. hắn cả buổi không nghe được động tĩnh c Tây Vi, còn tưởng nó chạy ra ngoài. Hóa ra người ta vẫn đang ở gần chơi l*иg dế.
“Hừ, anh chính là nói em, đừng tưởng em không biết!” Tây Vi lập tức chọc thủng lời nói dối c anh trai.
“Được rồi. là anh nói em, em chính là tên quỷ con, em làm gì được anh nào? Chẳng phải không chịu nói chuyện với anh sao?” Tây Viễn cũng không giả bộ ngu ngơ để lừa gạt nữa mà bắt đầu chơi xấu.
“Bà ơi, bà nhìn anh kìa, toàn bắt nạt cháu. Bà mắng anh đi.” Tây Vi ở gần bà nội, bắt đầu viện binh.
“Đúng rồi. Toàn chọc bé con nhà mình tức giận. Làm anh trai không ra dáng làm anh. Chờ lát nữa bà sẽ đánh cho một trận.” Bà nội nghe Tây Viễn nói đùa với Tây Vi liền biết cháu đích tôn không còn phiền lòng, trong lòng cũng sáng sủa lên, cùng vui vẻ đùa cháu út.
“Ứ ừ, mọi người hợp nhau trêu cháu, cháu không nói chuyện với mọi người nữa, không bao giờ… nói chuyện với mọi người nữa! Chỉ có Thành tử là tốt thôi, cháu với Thành tử đi bơi đây. Không cho đồ nghịch ngợm kia đi cùng.” Tây Viễn vừa đứng dậy ra ngoài, vừa học theo bộ dạng Tây Vi ngày đó trêu trọc nó.
“Anh không dẫn em, em cũng không đi theo anh! Em, em đi với anh hai!” Tây Vi nghĩ rồi vẫn cảm thấy muốn đi bơi, vì thế lại mượn sức Vệ Thành, “Anh hai, anh có dẫn em đi cùng không?” Bất quá trong lòng cũng không chắc chắn, nó biết anh hai nghe anh lời nhất.
“Dẫn, sao lại không dẫn.. anh cả không dẫn, anh hai dẫn em đi, để anh cả một mình thèm.” Vệ Thành biết Tây Viễn đang nói chơi với Tây Vi nên thuận theo.
Ba anh em xoay người ra sân, trên đường lại đυ.ng tới Trụ Tử và Trình Nam, mấy đứa ở chỗ rạch nước chơi nửa buổi chiều. Có lẽ là do tuổi còn nhỏ, khả năng học hỏi nhành, tứ chi nhịp nhàng, hiện giờ kỹ thuật bơi c mấy tiểu tử kia còn tốt hơn cả Tây Viễn Nhìn sắc trời không còn sớm, Tây Viễn kêu mấy đứa trẻ con về nhà, bằng không bọn chúng sẽ chơi đến đêm.
Ba anh em ở cửa nhà chia tay Trụ Tử và Trình Nam, lẹp xẹp đi vào sân. chịu thôi, giày đều bị ướt, chắc còn sẽ phải chịu bà nội lải nhải.
Trong sân, vợ Lý Đào – Đại Yến, đang ngồi trên ghế đẩu giúp bà nội đơm áo bong. Tây Viễn vừa thấy thì đầu óc rối rắm mấy ngày nay đột nhiên phát ra một ý tưởng, có lẽ chuyện nhà ông ngoại có thể đổi cách giải quyết.