Đơn giản ăn xong cơm trưa, Tây Vi và cậu út đã sớm chạy không thấy bóng, phỏng chừng đã đi bắt dế quắc, kêu Vệ Thành cùng đi nhưng Vệ Thành từ chối. nó muốn ở nhà giúp anh trai làm việc.
Vệ Thành hiện giờ luôn tự cho mình là ông cụ non, trong nhà có việc gì đều bắt tay giúp. Tây Viễn cảm thấy thằng bé năm nay tuổi còn nhỏ, sợ thằng bé mệt, chỉ để nó làm ít việc nhẹ nhàng. Đây cũng coi như là một loại nuông chiều.
Trong phòng mẹ Tây Viễn và bà ngoại đang cắt vải làm quần áo cho ông ngoại. người khác có thể đợi, nhưng sinh nhật nhất định phải làm làm đồ mới cho ông cụ mặc.
Ông ngoại ngồi ở đầu giường cùng Tây Minh Văn tán gẫu, hỏi han tình huống nhà họ Tây. trên mặt đất Bên cạnh đầu giường có một khối trụ, mặt trên đặt rất nhiều vật nhỏ, nõ điếu, búa, đυ.c, đá mài đao, đảo xử,… Tóm lại rực rỡ muôn màu. không phải tương truyển đảo xử nên đặt ở trong phòng bếp sao, ông ngoại vì sao lại để nó ở đầu giường?
Tây Viễn có nghi vấn lại không dám biểu hiện ra ngoài, phỏng chừng đây là ham mê c ông ngoại. Quả nhiên, không một lâu sau, ông ngoại liền từ trên khối trụ lấy cây búa xuống, lấy tay cẩn thận xoa xoa.
“Ôi, nhà con đúng là giỏi giang biết lam biết làm. Ta gả con gái cho con là đúng rồi.” Ông ngoại nghe kể tình huống thì cảm thán nói.
“Cha à, cha qua sinh nhật này thì hãy đến nhà chúng con ở hai ngày đi?” mẹ Tây Viễn buông kéo, nhìn ông cụ nói.
“Cha đúng là rất muốn đi, nhìn xem nhà mới xây của các con …” Ông ngoại suy nghĩ, “nhưng mà thôi, hiện giờ đi đứng không được tốt. tuổi lớn rồi tốt nhất nên ngồi nhà, đừng không có chuyện gì lại khiến người khác nhọc nhằn.”
“Xem cha nói kìa. lão gia và bà cụ nhà chúng con sao còn có thể ghét bỏ ngài. bọn Tiểu Viễn là cháu ngoại cha liền càng không thể. Cha và mẹ cứ đến ở hai ngày thôi, đến sáng mai lại để cha Tiểu Viễn đánh xe đưa cha mẹ về.” mẹ Tây Viễn kỳ thật rất muốn để cha mẹ đến nhà mình ở. mình ở nhà tốt như vậy, cha mẹ mình ngay cả ở cũng chưa ở qua, trong lòng thấy không phải.
“Không đi, ta và mẹ con vẫn nên ở nhà, chớ phiền đến hai ông bà thông gia.” Ông cụ vẫn chối từ. Con gái cùng cha mẹ chồng sống cùng nhau, mình đi qua chỉ thêm phiền toái cho con gái.
“Cha, cha hãy đến nhà con hai ngày đi mà. cha mẹ con bên kia sẽ không nói gì đâu.” Tây Minh Văn cũng khuyên cha vợ. ông cụ anh dũng một đời, hiện giờ tuổi lớn, gia đinh lại sống trong nghèo khó. Nhưng Tây Minh Văn vẫn bội phục ông cụ. đừng có thấy ông cụ ngay cả cuộc sống ngày thường cũng khó khăn, trên thực tế lại rất tinh mắt trong nhiều chuyện lớn.
Lúc trước vợ chồng họ xem mắt, ông cụ xem nhà lại xem Tây Minh Văn liền đồng ý. Ông cụ biết con gái mình không biết tính toán, lại nhìn ra nhà họ Tây là nhà đứng đắn, ông bà cụ nhà họ Tây à người chính trực, Tây Minh Văn vừa chững trạc vừa chịu lam chịu làm, con gái đi theo sẽ không chịu khổ.
Sự thật chứng minh ông cụ quyết định đúng. Ở trong lòng Tây Minh Văn, thằng Viễn kế thừa tính cách c ông cụ. bình thường thì lười chảy thây, nhưng chỉ cần là chuyện lớn tất sẽ có chủ ý, bằng không nhà bọn họ nào có thể như bây giờ.
Tây Viễn nếu biết cha nghĩ vậy không biết nên khóc hay nên cười. hắn xuyên thời không tới thế nhưng lại bị cha gắn quan hệ lên ông ngoại.
“Ta đang nghĩ các con không phải còn có thể ở lại vài ngày sao?” Ông ngoại buông cây búa, lại cầm lấy cái đυ.c.
“Dạ qua sinh nhật của cha là chúng con phải đi, trong nhà vừa gia cầm vừa hoa màu, ông bà cụ chăm sóc không nổi.” mẹ Tây Viễn cúi đầu may y phục nói.
“Không thể ở thêm hai ngày ư?” Vừa nghe nói con gái ở hai ngày lại phải đi, ngay cả bà ngoại không thích nói chuyện cũng lên tiếng.
” giờ không được ạ. chờ mấy ngày nữa việc trong ruộng xong xuôi con sẽ trở về ở vài ngày. Cha tụi nhỏ còn phải đưa đồ ăn cho Tụ Đức Lâu nên không đi được. đây là nhờ chú hai bên kia đưa giúp một lần nên hôm nay mới tới được.” mẹ Tây Viễn giải thích với ông bà cụ.
“Không ở lại được thì thôi, làm việc mới là quan trọng.” Ông cụ lên tiếng.
Tây Viễn và Vệ Thành nghe Đám người lớn nhàn thoại một hồi thì đi ra ngoài. Tây Viễn đánh giá nhà ngoại.
Là nhà tranh bình thường, so với nhà tranh cũ c nhà hắn còn rách nát hơn. trên tường đã có nhiều có nứt phải dùng bùn đắp vào nhưng vẫn có chỗ lọt sáng. cũng không biết vào mùa đông trong phòng lạnh chừng nào, người làm sao ở được.
bài trí Trong nhà cũng rất đơn giản. trong phòng có hai rương gỗ, mặt trên để chăn đệm đầy mụn vá đã gấp gọn. quần áo bọn họ mặc cũng chắp chỗ này vá chỗ kia, có chỗ vá đã rách lại được vá lại một tầng. Trong phòng bếp cũng chỉ có nồi bát bầu chậu đơn giản. Tây Viễn biết cuộc sống của nhà ngoại không tốt, nhưng không nghĩ đến mức này.
“Viễn à, ” Tây Minh Văn đứng ở cửa gọi Tây Viễn. Tây Viễn còn đang bận đánh giá ngôi nhà. Vệ Thành tựa vào trên người anh trai, trong tay đùa nghịch cung nhỏ của mình, cho dù xuất môn thăm người than nó cũng mang theo.
“Dạ thưa cha.” Tây Viễn vội vàng đứng dậy, nháy mắt với Vệ Thành bảo nó đừng cùng ra. Nhìn cha thì có vẻ như có việc cần nói riêng với mình.
Hai người đi vào phòng bếp, Tây Minh Văn cái gì cũng không nói mà lật nắp vại gạo lên cho Tây Viễn xem. bên trong chỉ có không đến một vò gạo.
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Cha muốn hỏi một chút con có còn tiền không cho cha mượn một ít. Sáng mai sẽ trả lại cho con. cha muốn mua ít gạo cho nhà ngoại con, bằng không không đợi khi chúng ta đi rồi sẽ chẳng có gạo để cho vào nồi nữa.” Tây Minh Văn hiểu tình huống nhà cha vợ. ông cụ có thể cảm thấy bọn họ đã được mua quần áo cho lại lấy nhiều đồ vật như vậy, ngượng ngùng tiếp tục vơ vét c con gái, hàm hàm hồ hồ không chịu nói. Tây Minh Văn liền tìm cơ hội tự mình xem.
tiền trong túi hai vợ chồng vốn là để chuẩn bị tiệc rượu cho ông ngoại. nếu lấy ra mua gạo thì không đủ. Hơn nữa, hơn một trăm văn tiền cũng không mua được bao nhiêu gạo.
“Sao lại vậy ạ?” Tây Viễn sửng sốt. lúc này mới tháng mấy, cách vụ thu lúa mạch ít nhất còn hai tháng. trong nhà lại không còn lương thực sao?
“Cha cũng không thể nhìn thấy mà khoanh tay đứng nhìn.” Tây Minh Văn ngượng ngùng xoa tay, vay tiền con trai hắn thật sự cảm thấy ngại ghê.
“Dạ, không sao đâu cha. Con lo có chỗ cần tiêu tiền nên cầm theo không ít. sáng mai cha hãy cùng cậu đi mua thêm ít lương thực đi. Dù sao cũng phải mua đủ ăn đến cuối thu.” Cho dù có gặt lúa mạch xong cũng không thể chỉ ăn bột mì, đó là lương thực rất có giá.
Tây Viễn từ trong tay áo móc tiền ra, ước chừng có khoảng một hai tán bạc vụn. may mà hắn nghe mẹ nói nhà dì Hai không nhìn trúng bọn họ, cho nên muốn lấy thêm bạc phòng khi cần đến. giờ vừa hay có tác dụng.
“Không cần dùng nhiều thế này.” Tây Minh Văn thấy con trai lấy ra nhiều như vậy liền đẩy ra.
“Cha cứ cầm đi. Tiền của con cũng là của nhà mình cả, con bình thường cũng ít tiêu phá cái gì.” Tây Viễn đem tiền bỏ hết vào trong tay cha.
Lúc ăn cơm tối, Tây Viễn rốt cục cảm nhận được nhà ông ngoại vì sao khó sống. bà ngoại thế nhưng làm thịt một con gà cho bọn họ!
Mấu chốt là nhà ngoại vốn không có gà. con gà này là nhàTây Viễn lấy đến. Bà nội đặc biệt chọn hai con đẻ trứng tốt cầm cho. đồ ăn vào ngày sinh nhật Ông ngoại có thể mua thịt, hai con gà này hoàn toàn không cần gϊếŧ mà cứ giữ lại để đẻ trứng là được. bây giờ là Mùa hè, gà có thể nuôi ở trong sân, cho nó tự tìm thức ăn, căn bản không cần cho ăn. bà ngoại thế mà lại làm thịt ngay một con!
Tây Viễn nghiền ngẫm thấy có thể bà ngoại cảm thấy con gái và cháu ngoại đều đến, muốn làm một ít đồ ăn ngon nhưng trong nhà lại cái gì cũng không có. vừa lúc con gái lấy đến hai con gà, đem một con ra làm thịt là được.
Bà ngoại gϊếŧ gà không phải vì chính nhà mình ăn. lúc ăn cơm, ông bà ngoại và cậu cả đều kiếm khoai tây trong nồi để ăn. chỉ có cậu út gắp mấy đũa, còn bị ông ngoại cầm đũa đánh lên tay, “Ăn, ăn, chỉ có biết ăn thôi. Còn tranh giành thức ăn với bọn nhỏ.”
“Ái, cha làm gì vậy? Cả ngày nhìn con không vừa mắt. cháu ngoại cha là sinh ra, còn con là nhặt được sao?” Cậu út cũng không quá tức giận, nói với ông ngoại một câu rồi tiếp tục đưa đũa đến đĩa rau
“Tham ăn như chó vậy. Sao con lại không có tiền đồ thế chứ.” Ông ngoại than thở.
Tây Viễn còn nghi hoặc, không phải là mèo mới tham ăn sao, phải nói là tham ăn như mèo mới đúng chứ?
” nhà ông ngoại trước kia nuôi một con chó. con chó kia cũng thông minh, mỗi tội hơi tham ăn.” mẹ Tây Viễn nhìn ra Tây Viễn nghi hoặc thì giải thích.
Tây Viễn bên này vừa nghe còn chưa buồn cười ở chỗ nào thì Tây Vi bên kia đã cạc cạc cười trước. nó ở nhà ông ngoại rất thư thái, nhà ông ngoại tất cả mọi người rất thương nó.
“Vi à, lúc ăn cơm xong thì đừng cười, sặc đó cháu.” Bà ngoại lúc này mới lên tiếng. Bà rất tốt tính, thấy ông ngoại quản cậu út cũng không tức giận.
Được rồi, nhìn thấy người nhà ngoại như vậy, Tây Viễn thật sự không giận được. đúng như bà nội nói, bọn họ tâm địa tốt, có một cân thịt sẽ cho người ta ăn tám lượng. Có điều Tây Viễn thà rằng ăn ít một chút, cũng không hi vọng nhà bà ngoại như thế này. Có cho bọn họ bao nhiêu đồ bọn họ đều không tồn tại được!
Nằm ở trên giường, nghe tiếng dế quắc cậu út bắt cho Tây Vi và Vệ Thành kêu, Tây Viễn chuyển người lại.
trước bữa chiều, Tây Vi cầm l*иg dế cậu cả đan cho khoe với anh trai cả buổi. Tây Viễn cuối cùng cũng nhận ra tay nghề của cậu cả vì sao lại khiến Tây Vi nhớ nhung.
l*иg dế cậu cả đan đúng là tốt, dùng rạ mạch để đan, đường vân rất đều, còn loáng thoáng bện thành họa tiết lá dương thụ. Tây Viễn cảm thấy cậu cả có khí chất văn nghệ sĩ, chẳng qua không được trải qua nền giáo dục đúng đắn, ở nông thôn không có đất dụng võ.
Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau ăn xong bữa sáng, Tây Viễn và Vệ Thành đi theo cậu cả và cha thu dọn trong trong ngoài trong nhà một lượt, sân quét sạch sẽ, đồ vật xếp lại chỉnh tề.
Bận rộn cho tới trưa, ăn bữa trưa xong, Tây Minh Văn cũng không nghỉ ngơi mà cùng cậu cả đánh xe lừa lên trấn trên. Thời tiết hiện giờ có hơi nóng, thịt thà không dám mua quá sớm, sợ để hỏng.
“mẹ ơi, không phải mẹ nói mấy người nhà dì Hai ngày hôm qua sẽ tới sao?” Tây Viễn hỏi mẹ, ngày mai chính là sinh nhật c ông ngoại. sao con gái còn chưa tới?
“Chắc là đợi sít giờ mới đến. Đến sớm lại phải giúp đỡ thu xếp, sợ trong nhà thiếu gì bắt bọn họ tiêu tiền mua cho. cả ngày ồn ào nhà mình tốt đẹp lắm, cũng không thấy có gì hay. Hồi tết mua điểm tâm của ông ngoại con mà chẳng ra sao.” mẹ Tây Viễn đối với tỷ tỷ lớn hơn mình mười tuổi không quá yêu thích.
Thật đúng như mẹ nói, đến gần lúc ăn chiều, cha và cậu cả từ trấn trên trở về, bọn Tây Viễn đang ở trong sân chuyển đồ thì một nhà dì Hai đến.
“Sao lại mua nhiều đồ thế này?” Dì Hai vóc dáng rất cao, cũng hơi giống ông ngoại, nói chuyện rất lớn giọng.
“À, vừa lúc vào trong trấn liền mua luôn.” mẹ Tây Viễn không mặn không nhạt đáp lại.
“Chớ có tiêu tiền mù quáng. Chỗ này phải mất bao nhiêu tiền chớ!” Dì Hai hẳn nghĩ đây là lấy tiền c nhà ông ngoại.
“Là bọn em tự bỏ tiền mua cho cha mẹ. mừng thọ cho cha, em nghĩ cũng không nên ngại phí. Gạo trong chum cũng không còn nhiều nên để cha bọn nhỏ đi mua thêm.”
“À, chồ gạo này cũng đủ ăn đến cuối thu.” Dì Hai vừa nghe nói là nhà em gái tiêu tiền liền không vô cớ gây rối nữa. nhà bọn họ có tới bốn năm miệng ăn nên xách theo hai bao điểm tâm.
“Đây hẳn là Tiểu Viễn, còn kia có phải…?” Dì Hai đứng ở trước xe nhìn bọn Tây Viễn lấy đồ xuống thấy Vệ Thành liền hỏi.
“là thằng hai Nhà ta, Thành Tử, chào dì Hai đi.” Tây Minh Văn vẫn không lên tiếng mở miệng. cha cũng không vừa mắt cả nhà anh em đồng hao này. vào sân cả buổi mà vẫn đứng đó, không có một người nào chịu bắt tay vào giúp, một bộ trên cao nhìn xuống.
“Dì Hai.” Vệ Thành gọi một tiếng, cùng anh trai cầm đồ đi vào trong phòng. Tây Viễn cười cười với người một nhà kia xem như chào hỏi.
“Ôi, ngươi nói nhà thím ta mỗi năm làm trầy bẩy mà còn chẳng đủ ăn.” Dì Hai lại bắt đầu kéo lên bà ngoại. thời điểm bà ngoại vào cửa bọn họ đã lớn, nhiều năm rồi cũng không gọi mẹ mà chỉ gọi thím. Bà ngoại tính tình tốt cũng không so đo.
“Nhà ngươi quả thật so với chúng ta tốt hơn.” Tây Minh Văn có hơi nhìn không vừa mắt. đó là mẹ ruột c vợ hắn, vợ mình bị người ngoài khinh thường ngay trước mặt, là một nam nhân tất không chịu được.
“Tốt gì mà tốt. chỉ là sống qua ngày thôi, lương thực của nhà ta cũng coi như vừa đủ, bằng không thì đã lấy ra một ít cho cha.” Dì Hai bị Tây Minh Văn xỉa cho một câu thì không vui, xoay người dẫn nhà mình vào phòng, hai đứa anh họ đều lớn hơn cậu út những cũng không ở lại giúp việc.
Cũng may không có bọn họ ở đó làm chướng mắt, bọn Tây Viễn chậm rãi mà đem đồ trên xe dọn cho xong. người một nhà đều ăn ý không cần làm nhanh, đỡ làm xong còn phải ứng phó với mấy người nhà dì Hai.
Làm xong việc, Tây Viễn cũng không vào nhà mà dẫn Vệ Thành ngồi ở trong sân xem cậu cả bện l*иg dế, cậu cả thấy Tây Vi và Vệ Thành yêu thích l*иg dế của mình không buông tay thì định bện thêm hai cái cho bọn nhỏ cầm về.
“Cha ơi, cha mặc bộ đồ này thử xem. Có chỗ nào không thoải mái thì để con sửa luôn.” Trong phòng truyền đến tiếng mẹ Tây Viễn kêu ông ngoại thử y phục. mẹ làm việc rất nhanh nhẹn, dùng hơn một ngày đã làm xong quần áo cho ông cụ.
“Thử gì mà thử, không cần thử.” Ông ngoại ước chừng thấy cũng vừa.
“Thử xem đi mà, hiện giờ đang tiện kim chỉ, có thể trực tiếp sửa lại.”
“Cần gì rắc rồi thế. cha nói không cần thử con còn không tin.” Ông cụ than thở, chẳng qua nghe động tĩnh thì vẫn đi thử.
“Ôi này, miếng vải này thật đúng là rất tốt. chắc đắt lắm hả?” Dì Hai vừa mới bắt đầu vào nhà còn khoe khoang nhà mình có này có kia, về sau thấy em gái vừa mua lương thực cho nhà mẹ đẻ, vừa mua đồ ăn cho tiệc rượu ngày mai, vừa làm quần áo cho cha, lúc này mới chịu yên, cũng không dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn mẹ Tây Viễn mà đổi thành hồ nghi.
“Không đắt, là mua ở trấn trên.” mẹ Tây Viễn không nói nhiều. Vải mua cho bà cụ và hai cậu đã dặn bà cụ cất kỹ. đừng thấy chị hai cả ngày khoác lác, nói nhà bọn họ sống tốt thế nào, chỉ cần thấy nhà bà cụ có thứ tốt là lại muốn có.
Ngày hôm sau, sinh nhật ông ngoại đặt ba bàn mâm cỗ. cũng không có cách nào, một nhà dì Hai phải một bàn, lại thêm các cháu ngoại trai và thân thích hương thân khác.
mẹ Tây Viễn làm đồ ăn, Tây Viễn ở trong bếp giúp nhóm lửa, Vệ Thành ở bên đỡ một tay, chuyển đồ này nọ. Tây Vi hôm nay cũng không cùng cậu út chạy đi chơi mà giúp cầm chén bưng đĩa.
Đồ ăn đều được mang lên bàn, mẹ Tây Viễn mới vào buồng trong thay quần áo mới Tây Viễn mua cho ở trấn trên, cắm trâm bạc hoa sen, sau đó đi ra cùng thân thích hương thân nói chuyện nhà.
Mọi người nhìn thấy mẹ Tây Viễn một thân y phục như vậy thì đều lắp bắp kinh hãi. trâm bạc trên đầu ắt giá trị không ít tiền, đây thật sự là gả đúng rồi. đều nói nhà họ Tây cuộc sống hơn hẳn nhà khác thật đúng là không nói sai. Nhiều phụ nhân trẻ tuổi tiến lên xem xét tỉ mỉ, nhìn cây trâm cùng với hoa văn thêu trên vạt áo, trong ánh mắt là hâm mộ không che dấu được.
Dì Hai đang thổi phồng nhà mình, mẹ Tây Viễn vừa có mặt, lập tức rút lại lời định nói về. người trong thôn cũng không ngốc, có ai là không tự mình nhìn ra, tự nói mình tốt có ai thấy không? Người ta mặc đồ tốt, đeo trâm đắt tiền, ở trong sân nói chuyện chính là ở ngay trước mắt.
Lấy tay nghề c mẹ Tây Viễn hiện giờ, người trong thôn đều ăn phi thường hài lòng. huống hồ hiện giờ cà và đậu đũa của mọi nhà đều chưa thu hoạch, ăn vào liền có cảm giác mới mẻ. Đồ ăn bưng lên đều được ăn sạch. cơm nước xong, người trong thôn nhàn thoại một lúc rồi mới đi. cháu ngoại trai c Ông ngoại cũng chính là anh họ của mẹ Tây Viễn tới vỗ đầu mấy anh em Tây Viễn, chưa nói gì nhiều đã đi. Anh ta cũng nhìn ra hai cô con gái nhà này, đứa lớn thì ở trên phòng chỉ ngồi đó khoe khoang bản thân, đứa còn lại thì ít tiếng nhưng lại biết giúp đỡ làm việc.
Ngày hôm sau, Tây Viễn và Vệ Thành cùng với cha vội vàng đánh xe lừa trở về, một nhà dì Hai còn ở lại. Tây Viễn không muốn Vệ Thành không được tự nhiên, cho nên cùng về nhà với Tây Minh Văn.
Mẹ và Tây Vi lưu lại thêm vài ngày. Mẹ là vì muốn làm cho xong quần áo cho bà ngoại và cậu cả cậu út. bà ngoại tuy nhỏ hơn ông ngoại mười tuổi, cũng đã hơn năm mươi gần sáu mươi, thêu thùa may vá là rất tốn sức. Mặt khác nàng sợ mình vừa đi, nhà chị hai ở lại sẽ vơ vét đống vải này, có mình ở lại bọn họ mới ngại không mở miệng được.
tiểu tử Tây Vi thì thuần túy là cùng cậu út không chơi đủ, nói gì cũng không chịu trở về. cậu út tuy đã hai mươi mốt, Tây Viễn thông qua hai ngày nay quan sát, cảm thấy cậu và Tây Vi đều giống con nít y như nhau.
Bà ngoại và cậu cả tiễn bọn họ rất xa, ngay cả ông ngoại cũng chống gậy đi ra. xe lừa đi lên đường lớn, Tây Viễn quay đầu lại còn có thể thấy thân ảnh người một nhà ông ngoại đứng ở đầu thôn nhìn theo mình.