Tiết Đoan Ngọ trôi qua, Mùa hè bắt đầu. khi lúa mạch cao đến bắp chân, mẹ Tây Viễn cần về nhà mẹ đẻ mừng đại thọ bảy mươi cho cha.
“Viễn à,” vốn Tây Viễn không muốn đi, nhưng khi thấy mẹ chăm chăm nhìn mình muốn nói lại thôi, Tây Viễn vẫn đồng ý đi cùng.
tháng giêng hàng năm mẹ Tây Viễn đều về nhà mẹ đẻ một chuyến, Tây Minh Văn cũng sẽ cùng. bởi vì là mùa đông, Tây Viễn lại cùng người nhà ông ngoại không có tiếp xúc thực chất gì chứ đừng nói tới cảm tình, cho nên liền lười quan tâm. ba năm nay ăn tết, mỗi lần đều là cha cùng mẹ hắn dẫn Tây Vi về.
cảm tình c Tây Viễn đối với mẹ có hơi phức tạp. bởi vì tính tuổi Tây Viễn xuyên tới, mẹ hắn còn không lớn tuổi bằng. gọi một nữ nhân nhỏ tuổi hơn mình là mẹ, Tây Viễn đã rất cố gắng. nhưng bắt Tây Viễn tiếp tục đối với mẹ như những đứa trẻ khác, Tây Viễn có cố thế nào cũng không làm được.
quan hệ Cùng Tây Minh Văn Tây Viễn xử lý thành cha con như anh em, vừa cha vừa huynh ở chung. Nhưng mẹ thì hắn không thể làm Thành em gái. Có điều người ở đây phần lớn trông lớn tuổi hơn so với hiện đại cho nên Tây Viễn thường coi mẹ thành Đại tỷ tỷ. ở chung hơn vài năm đã tự nhiên hơn nhiều.
Thấy Tây Viễn gật đầu đồng ý cùng mình về nhà mẹ đẻ. mẹ Tây Viễn rạng ngời khuôn mặt, nở nụ cười. Nàng rất sợ Tây Viễn luôn không tiếp xúc với nhà ông ngoại, cảm tình sẽ nhạt dần. Tây Vi nghe nói anh trai cũng đi thì mừng rỡ cùng Vệ Thành nhảy nhót. Tây Viễn nếu đi, nhất định sẽ mang theo Vệ Thành.
Đồng dạng vai vế, ông ngoại so với ông nội lớn hơn rất nhiều tuổi. Tây Viễn hỏi bà nội, bà nội nói cho hắn biết, ông ngoại và bà ngoại là sau này mới đến với nhau. Vợ trước c ông ngoại lưu lại một người con gái giờ đã bốn mươi tuổi, cũng chính là Nhị tỷ trong miệng mẹ Tây Viễn. vì sao gọi là Nhị tỷ mà không phải đại tỷ, Tây Viễn đoán có thể trước dì Hai ông ngoại còn có một người con những đã chết yểu.
Bà ngoại so với ông ngoại nhỏ hơn mười tuổi, hiện giờ chưa đến sáu mươi, cũng có một đứa con với chồng trước chính là cậu cả c Tây Viễn. Tây Viễn lúc này mới nhận ra vì sao cậu cả và cậu út không cùng họ, cậu cả gọi là Quách nghiêm, cậu út gọi là Trương Bân. Thật là khờ! Tây Viễn âm thầm gõ đầu mình.
mẹ và cậu út là sau này ông bà ngoại về sống với nhau mới ra đời. đối với ông ngoại mà nói thì là lớn tuổi mới sinh được. lớn tuổi mới sinh được có một chỗ hỏng, bởi vì đã lớn tuổi nên không khỏi có chút nuông chiều trẻ con. cho dù không muốn nuông chiều, muốn quản cũng hơi hữu tâm vô lực. Hơn nữa thân mình ông bà ngoại cũng không phải dạng siêng năng, cho nên cậu cả, cậu út và mẹ Tây Viễn có thể làm việc nhưng việc lớn thì không thể. đây cũng là nguyên nhân bà nội không chịu để cho vợ chồng Tây Minh Văn sống riêng.
cuộc sống sau này ở Nhà ông ngoại cũng không tốt, điểm này Tây Viễn cho dù chưa từng đến cũng nhận ra.
Tây Viễn mỗi lần ở Tụ Đức Lâu kết trướng xong đều sẽ phân tiền thành mấy loại, một loại là số nguyên đem về nhà giao cho bà nội cất đi. Số tiền bà đã cất thì chưa bao giờ quên. đừng nhìn bà không biết chữ mà nghi ngờ, bản than cất đi bao nhiêu tiền trong lòng đều nhớ rõ cả đấy. điều này làm cho Tây Viễn rất kinh ngạc.
Còn lại tiền lẽ, một phần làm chi phí bình thường trong nhà, một phần Tây Viễn dựa theo tỉ lệ phân cho người trong nhà làm tiền riêng. ông bà nội, cha mẹ, Tây Vi và Vệ Thành đều có. như vậy mình muốn mua ít đồ vặt cũng không cần há mồm hỏi xin trong nhà. có điều cha mẹ và ông bà nội nhiều hơn, Tây Vi và Vệ Thành ít hơn thôi.
Tây Viễn đương nhiên càng sẽ không bạc đãi chính mình. Tiền hoa hồng ở Tụ Đức Lâu, trước kia bởi vì mượn tiền Tôn Diệp không nói cho trong nhà, Tây Viễn chậm rãi trả hết nợ. hiện giờ không còn nợ, cũng không thể lập tức lấy ra nhiều tiền, cho nên Tây Viễn quyết định tiến hành gia tăng số tiền hoa hồng ở Tụ Đức Lâu.
Còn một điều nữa chính là Vệ Thành sau này trưởng thành không có quyền lợi phân chia gia tài của nhà họ Tây. người trong nhà hiện giờ cũng không nói gì, có điều Tây Vi và Tây Viễn một đời này cùng Vệ Thành tình cảm thâm hậu sẽ không tính toán, ai có thể bảo chứng con cháu sau này có quên đi gốc gác hay không?
Tây Viễn lại không thể để em trai trưởng thành tay trắng dựng gia nghiệp. bởi vậy hắn tính toán trộm đặt mua tài sản cho Vệ Thành, chờ Vệ Thành Tự Lập gia nghiệp, hắn sẽ bảo đảm chắc chắn Vệ Thành sau này không cần lo chuyện áo cơm.
Ở trong lòng Tây Viễn, em trai của hắn, Vệ Thành cũng tốt Tây Vi cũng tốt. nếu có thể sống đầy khí phách tự do tự tại thì không cần vì năm đấu gạo mà khom lưng, không cần bởi vì tiền mà ủy khuất bản thân. có thể không được Đại phú đại quý nhưng thường thường bậc trung Tây Viễn tin là có thể cung cấp cho chúng.
thậm chí chính Tây Viễn là con cả trong nhà, sau này nhất định phải sống cùng cha mẹ ông bà nội. Tây Viễn có khi cảm thấy mình hiện giờ bề ngoài là một thiếu niên, nội tâm lại giống người già, đã phải lo lắng vấn đề chăm nuôi trưởng bối, còn lo lắng chuyện tương lai c các em, còn có vấn đề sinh kế trong nhà.
Có lẽ là ỷ lại tự nhiên c Tây Vi và Vệ Thành, còn có tín nhiệm c người trong nhà, kích phát ý thức trách nhiệm trong lòng Tây Viễn, mới khiến cho hắn không thể không lo lắng nhiều như vậy.
Tây Viễn sở dĩ cảm thấy cs ở nhà ông ngoại không tốt, một là vì cậu cả giờ đã hơn ba mươi còn chưa thành thân, cậu út cũng đã hai mươi mốt tuổi vẫn chưa định ra việc hôn nhân; một nguyên nhân khác chính là Tiền riêng trong tay mẹ và cha hắn vẫn luôn không tích cóp được, mà Trên thực tế lại không thấy được bọn họ xài như thế nào. Tây Viễn đoán đều đã đem đi cho nhà ngoại. Mẹ hắn mỗi lần từ nhà mẹ đẻ trở về, cha đều không cao hứng. nhà ai có tiền cũng không chịu nổi bị bòn rút, tính tình Tây Minh Văn dù tốt cũng có câu oán hận.
“Bà ơi, nhà ông ngoại cháu vì sao khó khăn như vậy?” Tây Viễn hỏi bà nội. theo lý thuyết cậu cả và cậu út đều là lao động tráng niên, trong nhà còn có sáu mẫu ruộng, cs không nên thành như vậy.
“Vì sao ư?” Bà nội híp mắt nhìn hạt đậu nở ra khỏi vỏ. Nhà Tây Minh Võ làm đậu hũ, trước khi làm phải lựa hạt đậu hỏng ra. bà nội cầm một cán cao lương để lên đùi, phía dưới đặt một cái chậu đón lấy. nắm một nắm hạt đậu đặt lên cán sau đó lấy tay đãi, hạt đậu tốt sẽ theo vách cán chảy xuống trong chậu, còn lại sẽ chọn ra hạt đậu hỏng. bà nội không có việc gì liền chọn giúp, có đôi khi mấy đứa bé cũng giúp một tay.
“Còn không phải là không biết lo toan cho cuộc sống sao. ông ngoại cháu trước kia là làm quản sự cho một gia đình lớn, về sau người ta dọn đi, ông ấy không đi theo mà về sống cuộc sống của nông dân.” Bà nội lựa xong một đám đậu, lại nắm thêm một nắm khác đặt lên cán. Tây Viễn cũng đưa tay chọn theo.
” bà ngoại cháu trước kia cũng là cô nương nhà có tiền, về sau trong nhà lụn bại, chồng trước không còn mới gả cho ông ngoại cháu. Hai người nếu chịu khó hơn thì cũng sẽ không đến mức nghèo như giờ.” Hóa ra ông bà ngoại còn có lịch sử như vậy.
“Cuộc sống ấy à, không thể cứ có đồ ngon lập tức liền ăn ; có lương thực liền mỗi ngày ăn làm cơm. Phải biết tính toàn, mùa thu thu được bao nhiêu lương thực, còn lại bao nhiêu? Đây là đồ ăn cả năm, phải tính xem một tháng ăn hết bao nhiêu, một ngày ăn hết bao nhiêu, hôm nào làm cơm, hôm nào ăn cháo loãng, đều phải tính kĩ thì từ đầu năm đến cuối năm mơi không phải chịu đói. Không thể ăn năm nay không tính cho ăn sau. ” Đây là cái gọi là liệu cơm gắp mắm, Tây Viễn nghĩ.
“Cũng không thể có lương thực thì ăn cơm, có ít thì húp cháo, không có gì thì chịu đói. nhà ngoại cháu chính là như vậy, bằng không nhà bọn họ sao hàng năm lương thực không đủ ăn!” hóa ra nhà bên ngoại quả thật là “Ba ngày tiểu địa chủ, bảy ngày tiểu phú nông, hai mươi ngày tiểu khất cái”. những lời này là đời trước có người bạn của Tây Viễn từng tự giễu nói.
” bà ngoại cháu trước kia sống tốt quá nên không biết tính toán. Nhà mẹ đẻ của bà ấy trước kia là tài chủ nổi danh mười dặm tám thôn. mọi người đều nói nhà bọn họ cầm trân châu làm đạn cầu, cầm trứng gà như ném chơi. Cho nên không biết cách dạy con gái con trai. mẹ và hai cậu cháu cũng không biết cách làm lụng.”
Nghe bà nội nói xong Tây Viễn ở trong lòng gật gật đầu. người nghèo cũng có Logic người nghèo, cũng có cách sống c người nghèo, bên trong cũng có triết lý sống.
” người nhà ngoại cháu không phải dạng xấu, tâm địa rất tốt, làm việc cũng có thể làm. nhà bọn họ có một cân thịt thì cũng sẽ phân tám lượng cho các cháu. Trước đây nhà ta bận rộn, không chăm được cháu, cháu còn ở nhà ngoại một thời gian. Trở về còn liên tục nói nhớ nhà ngoại, cháu còn nhớ không? Khi đó cháu còn nhỏ lắm.” Bà nội có thể cảm thấy lời mình nói sẽ làm Tây Viễn không thích nhà ngoại liền nhanh chóng bổ sung.
“Ôi, không phải không làm và không biết phải làm gì. Giống như mẹ cháu vậy, làm việc thì lưu loát nhưng tự mình lại không biết phải làm cái gì, phải bảo cho mới biết.” Lựa đậu tương xong, bà nội vỗ vỗ xiêm y, đặt cán cao lương sang một bên, cho đậu lự ra vào trong túi.
“Anh ơi, ngày mai đến nhà ông ngoại, em sẽ hỏi cậu út mang em đi bắt dế quắc, hỏi cậu cả đan l*иg dễ cho em. À không, là hai cái, còn có anh hai nữa.” Tây Vi chạy tới nói với Tây Viễn kế hoạch ngày mai của mình.
“Tự em không bắt được à? L*иg dế anh hai em cũng biết đan, sao lại bắt cậu cả và cậu út làm cho? được lắm, còn chưa đi, em đã tìm việc cho các cậu rồi.” Tây Viễn hỏi Tây Vi.
“Nhưng mà dế cậu út bắt từ cánh đến càng đều là màu xanh lá, kêu rất vang!” Tây Vi mở to mắt nói ra lý do của mình với anh trai, “Cậu cả đan l*иg dế sẽ dùng rạ mạch, chúng ta chỉ dùng cán cao lương. Rạ mạch làm vừa chắc vừa đẹp!”
“Được, đến lúc đó em đi nói với cậu cả và cậu út. Chỉ cần họ đồng ý thì anh không có ý kiến. anh muốn nhìn xem dế quắc và l*иg dế được tây Vi khích lệ là ra sao. Anh cũng không tin một cái l*иg dế còn phải lắm trò như vậy.” Tây Viễn thấy Tây Vi kiêu ngạo liền nói giỡn với nó.
“Hừ, anh đừng không tin, đến lúc đó sẽ biết. em sẽ nhờ cậu cả và cậu út làm hai cái, em và anh hai mỗi người một cái, không có phần của anh!” Tây Vi thấy anh trai không tin, cảm thấy bị tổn thương tự tôn, cho nên phản kích trở về chính là không để cho anh trai chơi dế quắc và l*иg dế.
“Được, được, em là to nhất, em nói là được.” Tây Viễn lại nói.
“Anh! Anh còn chưa thấy đã không tin. Anh một chút cũng không học hỏi!” Tây Vi có hơi nóng vội.
“Được lắm! còn biết từ học hỏi cơ đấy. Không tệ!” Tây Viễn cũng bị nó làm cho buồn cười, từ này là trước kia hắn kể chuyện cho mấy đứa trẻ con có nói qua.
“em còn biết phong lưu phóng khoáng là gì đó!” Tây Vi ngẩng cổ.
“Ồ? Em còn biết từ này cơ à? vậy nói xem, phong lưu phóng khoáng là gì?” Tây Viễn hỏi.
“Chính là hô phong lưu nước mũi, nước mũi đều chảy xuống.” Tây Vi kiêu ngạo liếc mắt.
“Ha ha ha, ai u, khụ, khụ, ha, ha ha…” Tây Viễn thật sự nhịn không được, cũng không quản lòng tự trọng bé nhỏ cTây Vi, cười đến mức ho khan. tâm tình buồn bực bởi vì nghe bà nội kể chuyện nhà ngoại lập tức liền giải tỏa.
“Anh, anh thật xấu, em không cùng anh nói chuyện nữa! Không bao giờ nói chuyện với anh nữa!” Tây Vi tức giận chạy vào buồng trong. Tây Viễn cười một lát rồi vội chạy tới dỗ em trai, thuận tiện nói cho nó biết phong lưu phóng khoáng là gì.