Mùa đông tới, thời tiết càng ngày càng lạnh, tiếp đó lại hạ hai trận đại tuyết khiến toàn bộ bao phủ trong một mảnh trắng xoá. gió Tây Bắc mang tuyết gào thét giống như lưỡi đao xé rách hết thảy.
Loại thời tiết này chỉ thích hợp ngồi ở nhà uống trà, hơ lò lửa, cùng nhau nói chuyện phiếm.
Cuộc sống dù sao không phải đồng thoại, cho nên mọi người vẫn phải bôn ba vì sinh kế.
Vốn Tây Viễn không muốn để cha ra ngoài đưa hàng trong khí trời rét lạnh, nhưng Tây Văn Minh không đồng ý, hắn tuy không hiểu việc buôn bán, chính là làm người cần giữ chữ tín.
“Một năm có đến hơn năm tháng trời lành, nếu sợ lạnh không đi đưa hàng, một mùa đông chẳng đi được là bao.”
“có điều bên ngoài tuyết lớn gió to, xe lừa căn bản không đi được!” Tây Viễn vội la lên.
“Cha biết, sáng mai cha sẽ vác đồ đi, cha nghĩ đường qua trấn Vạn Đức đến Thành Ngạn Tuy nhất định có xe, đến lúc đó ta đi ké, cho hắn ít tiền xe không phải là được rồi sao.” Người thành thật nếu cố chấp ngược lại rất khó thay đổi.
“Có thể sao? Đại tuyết người cũng không dễ đi, còn phải vác đồ nặng như vậy.” Tây Viễn vẫn cảm thấy không được.
“không sao, mùa thu có một bao tải ngô cha không khiêng được cũng đã khiêng.” Tây Văn Minh kiên trì nói.
“…” Tây Viễn thiệt tình cảm thấy đưa ít đi hai ba lần cũng không có gì, dù sao tất cả mọi người đều biết mùa đông tuyết rơi có đôi khi đường không thông, người xe đều không thể hành tẩu.
“Nếu không thì dắt lừa đi, để đồ trên lưng lừa.” Ông nội tuy đau lòng con lừa, chẳng qua thế nào cũng không bằng chính con trai mình.
“Năm nay tuyết lớn hơn những năm qua.” Bà nội ở bên cạnh nói.
“Phải đấy! Những năm qua không có chuyện gì, mùa đông cũng không cần xuất môn, hạ bao nhiêu tuyết đều không liên quan lớn tới chúng ta, hiện giờ lại không được.” mẹ Tây Viễn cũng vừa dâng đế giày vừa nói.
“Được rồi, ta ngày mai sẽ dắt lừa đi, trên đường có xe ngồi sẽ buộc lừa sau xe.” Tây Văn Minh cuối cùng đành xuôi theo.
Được rồi, cha ít khi nào cố chấp như vậy, Tây Viễn cũng không tiếp tục kiên trì.
Ngày hôm sau là một ngày nắng to, tuyết trắng phản chiếu ánh mặt trời chói lọi đâm mắt người. Tây Văn Minh sợ đường không dễ đi, trời vừa sáng liền xuất phát, chẳng qua không chỉ đi một mình mà Tây Minh Võ lo cho anh cả cũng đi theo cùng.
Ban ngày không có chuyện gì, dạy xong cho lũ trẻ, Tây Viễn tùy ý cho bọn nó ra ngoài chơi, sau đó đứng dậy mở tủ quần áo đem áo bông dày ra mặc vào rồi mới ra khỏi nhà.
Đường trong thôn rất khá, mọi nhà đều có ý thức gạt tuyết thành đống hai bên đường, cho nên trên đường trừ vài chỗ ngẫu nhiên tuyết bị mặt trời chiếu mà tan ra, buổi tối tiếp tục đông lại trở nên trơn trượt thì phần lớn đều tốt lắm.
Tây Viễn đến trước nhà thầy thuốc Lý, hiện giờ hắn cơ hồ mỗi ngày đều tới ngồi một lát, có đôi khi không bận còn có thể nghỉ ngơi nửa ngày, thầy thuốc Lý chậm rãi truyền thụ phương pháp xem bệnh trị thương cho Tây Viễn, tuy còn chưa có lễ bái sư, nhưng trên thực tế hai người đã như thầy trò.
Tây Viễn rất do dự, không biết có nên chính thức nhận thức sư phụ không, có điều hắn cũng nghe nói phương pháp xem bệnh nhà thầy thuốc Lý là gia truyền, thầy thuốc Lý cũng không phải không có con trai, kỳ thật theo lý hẳn là không cần thu đồ đệ.
Lúc trước Tây Viễn không phải vì tay nghề gia truyền nhà người ta mà tới, hắn chỉ muốn lấy cớ cho việc biết chữ, không muốn giả bộ mù chữ thôi, không nghĩ tới lại thành ra thế này.
ngồi Ở nhà thầy thuốc Lý chốc lát, trời còn sớm, Tây Viễn liền tục đi về phía đông thôn. Thu Dương đã hai ngày không tới, những đứa trẻ khác nói là sinh bệnh, Tây Viễn đêm qua liền nghĩ đến nhà nó nhìn xem.
không đến một khắc, Tây Viễn đã ở trước cửa nhà Thu Dương, đây là lần đầu tiên hắn tới đây.
nhà Thu Dương cũng giống như những nhà điều kiện không tốt khác, hai gian nhà gạch mộc cũ, tường phía đông hơi lõm vào trong, chẳng qua nhìn vào vẫn coi như chỉnh tề, hẳn là mùa thu mới dùng bùn đắp vào, tường trong sân cũng là tường đất, có nhiều chỗ còn chỗ hổng. ở giữa tường viện có một cái cửa tre nhỏ.
Đẩy cửa tre, Tây Viễn trực tiếp vào sân, người trong nhà phỏng chừng nghe được động tĩnh, không bao lâu sau, cha Thu Dương Vương lão ngũ đã đi ra.
“bác Vương, cháu đến thăm Thu Dương.”
“Ở trên giường trong phòng.” Vương lão ngũ nói không nhiều.
“Dạ, cháu biết rồi.” Tây Viễn đáp lại, cất bước vào phòng.
nhà Thu Dương có hai gian nhà tranh, gian ngoài là bếp lò, xa hơn mới là phòng ngủ.
“Tiểu Viễn, ngươi tới rồi.” Thu Dương đang đắp mền nằm ở đầu giường, lúc nói chuyện có giọng mũi, chẳng qua vẫn nghe ra được, biết Tây Viễn đến thăm mình thì rất cao hứng.
“Ừ, ta tới thăm ngươi, thế nào rồi, đã tốt lên chưa?” Tây Viễn vừa ngăn cản Thu Dương, vừa ngồi lên mép kháng.
“hình như tốt hơn một chút rồi, chẳng qua cảm lạnh nên hơi ngạt mũi.” Thu Dương hé miệng.
“Đại nương, chốc nữa hay nấu một ít canh gừng cho Thu Dương, cho thêm ít đường đỏ.” Tây Viễn nói với mẹ Thu Dương. Vừa đưa tới gừng và một ít đường đỏ trong tay.
“Ôi, được, được, ta đây liền đi đun.” mẹ Thu Dương vội vàng nhận lấy, vương lão ngũ cũng vào bếp giúp nhóm lửa.
Nhà hắn căn bản không có gừng và đường đỏ, nhà nông bần khổ, trong thức ăn có mỡ muối liền thỏa mãn, ngoài ra hắn cũng tiếc tiêu tiền mua, không giống nhà họ Tây làm đồ ăn bán nên không thể thiếu mấy thứ này.
“Chờ một lát mẹ ngươi nấu xong, ngươi uống một chén lớn, sau đó đắp kín mền, ra một thân mồ hôi thì tốt rồi.”
Tây Viễn dặn Thu Dương, nó là bị cảm mạo điển hình, Thu Dương thân thể yếu đuối, thời tiết đột nhiên trở lạnh thì rất dễ sinh bệnh.
“Ừ, cha ta còn bảo hôm nay nếu không tốt thì sẽ cõng ta đến nhà thầy thuốc Lý.” Thu Dương vừa xoa mũi vừa nói. Cha mẹ nó chỉ có một đứa con trai này, gió thổi cỏ lay cũng sợ.
“Uống trước hai bát canh gừng rồi xem, sáng mai nếu không tốt thì đến chỗ thầy thuốc Lý mua hai thang thuốc, đừng cố quá.” Cảm mạo cho dù ở hiện đại cũng có thể bệnh nhỏ kéo thành bệnh nặng, huống chi ở đây, Tây Viễn cũng không dám mạo hiểm.
“được.” Thu Dương đáp ứng, sau đó trò chuyện cùng với Tây Viễn này hai ngày nay dạy người khác những gì. đừng nhìn Thu Dương gầy yếu, ở phương diện này rất dụng tâm.
“Không cần phải gấp, chờ ngươi đã khỏe lại học cũng được.” mấy đứa trẻ con tiến độ không giống nhau, Thu Dương lớn hơn, lại chịu cố gắng, hiện giờ đã vượt qua Hổ Tử học chậm nhất.
“Tiểu Viễn à, hôm nay ở lại đây ăn đi.”
“Hôm nay cháu không thể ở lại ăn, lúc cháu đi không nói với trong nhà là buổi tối không về ăn cơm, nếu về muộn người trong nhà sẽ sốt ruột.” Tây Viễn cười cự tuyệt.
nhà Thu Dương quả thực nghèo rớt mồng tơi, Tây Viễn ngồi ở mép kháng cũng có thể cảm giác được hơi lạnh chui vào ống quần.
Hai vợ chồng có hơi thất vọng, ngay cả Thu Dương nghe được Tây Viễn cự tuyệt ánh mắt tràn ngập hi vọng cũng mờ đi. nó không có việc gì đến nhà Tây Viễn, Tây Viễn đều cho nó ăn ngon, nó cũng muốn hồi báo, có điều nhà mình thật không có gì hiếm lạ.
“Đại nương, ta nghe Thu Dương nói ngài mùa thu phơi không ít cải thảo khô, chờ Thu Dương hết bệnh rồi, ngài nấu ít cháo ngô, cho thêm cải thảo khô, đến lúc đó cháu và Thu Dương chấm tương ăn, nhà cháu năm nay xây nhà không có thời gian, ta đã thèm mấy ngày rồi.” Tây Viễn thấy vẻ mặt thất vọng c bọn họ vội vàng bổ sung.
” nói rồi đó, đến lúc đó ta khỏe lên ngươi tới nhà ta ăn nha! Tiểu Viễn, ngươi thật muốn ăn cải thảo khô sao?” Thu Dương con mắt lóe sáng hỏi.
“Đã sớm muốn ăn, nhưng ngại mở mồm với ngươi.” Tây Viễn cười nói.
“Ngươi sao còn ngượng ngùng với ta? Ta không phải cũng đến nhà ngươi ăn ư!” Thu Dương trừng mắt nói.
“được, sau này sẽ không ngại nữa, ta muốn ăn gì đều nói cho ngươi.”
Thu Dương nghe Tây Viễn nói vậy, liên tục gật đầu, hắn cũng rốt cục có thể hồi báo bằng hữu!
Bên cạnh hai vợ chồng Vương lão ngũ cũng thật cao hứng.
từ nhà Thu Dương đi ra, Tây Viễn vội vàng đi về nhà, bên ngoài quá lạnh, Tây Viễn rụt miệng vào cổ áo áo bông, hắn cảm thấy há miệng cũng có thể đông lạnh.
“Ôi, hai chúng ta còn tưởng là ai, đây không phải là Tây đại thiếu gia sao, sao nào, có tiền thì không nhận người nữa à?”
Tây Viễn đang buồn bực đi về phía trước, không đề phòng có hai người chặn đường. Tây Viễn ngẩng đầu nhìn thì nhận ra là hai tiểu tử nhà họ Triệu ở phía đông thôn, một người tên là Triệu Minh, một người tên là Triệu khánh. hai tên tiểu tử Này mười sáu mười bảy tuổi, lớn lên giống người Triệu gia, vóc dáng đều rất cao. Triệu lão đại khi còn trẻ không làm việc đàng hoàng, hai tiểu tử nhà hắn cũng là hai tên du thủ du thực nổi danh trong thôn, cho nên lão Đại Triệu Minh năm nay đã mười bảy còn chưa đính hôn, chỉ biết người ta luyến tiếc gả con gái cho người như vậy.
“Đại Minh ca, tiểu khánh ca, hai người đấy à.”
Tây Viễn thấy hai người này lai giả bất thiện, vội vàng giả bộ hồ đồ lộ tươi cười, khóe mắt lại nhìn chung quanh, muốn tìm đồ làm vũ khí.
có điều nhìn trái nhìn phải, ngồi một đồng cán ngô thì cái gì cũng không có. Nếu động thủ, Tây Viễn vừa gầy vừa nhỏ xác định sẽ chịu thiệt.
“Ngươi nhìn gì đáy? muốn tìm búa chém hai ta ày?” Lão Đại Triệu minh thấy Tây Viễn ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Ngươi không phải anh dũng lắm sao? đuổi Vệ lão nhị chạy khắp sân, hiện giờ sao lại nhát gan rồi?” Triệu khánh cũng chế giễu Tây Viễn.
Kề bên vừa hay là một khu đất trống, ở gần chẳng có nhà nòa, mà cho dù có thì Tây Viễn rất ít đến đầu đông cũng không biết là nhà ai, phỏng chừng cũng không gọi người đến được.
Tây Viễn lúc này thực sự thủ vô sách. chạy ư? Phỏng chừng cũng chạy không nổi với hai người này, hơn nữa hai người bọn họ cũng sợ Tây Viễn chuồn mất, một trước một sau lấn Tây Viễn đến đống cán ngô trước mặt, lão Nhị Triệu khánh còn thuận tay đẩy Tây Viễn, Tây Viễn nào có sức, bị hắn đẩy một cái lảo đảo.
“Ôi, chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi à, còn tưởng ngươi giỏi lắm cơ, cả ngày năm sáu người đi theo.” Lão Đại Triệu Minh cũng đưa chân đạp Tây Viễn một cước, may mà Tây Viễn mùa đông mặc quần áo dày, nhưng vẫn hơi đau.
Xem ra không đánh một trận là không được, Tây Viễn hai đời cộng lại còn chưa đánh nhau với ai, lần này thật đúng là lần đầu, thực lực còn khác xa nhau, có điều mặc kệ thế nào cũng không thể chịu bị đánh, đánh không lại cũng phải đánh!
“Đây là muốn cùng hai ta động tay động chân sao, nói trước nhé, đánh không lại cũng không thể xấu tính đâu.” Triệu khánh nói.
Tây Viễn hiểu được ý của hắn, nói đúng là bọn họ chỉ là mấy đứa con nít đánh nhau, đánh xong không được nói cho người lớn trong nhà, nói ra liền thuộc loại không có tiền đồ.
Tây Viễn nhẫn tâm, thế nào cũng không thể khoanh tay chịu chết, hai bên đánh nhau hắn nhất định bị đánh nhiều hơn, hắn quyết định nhắm vào lão Nhị Triệu khánh tương đối yếu hơn một ít, thế nào cũng phải kéo theo một kẻ chịu theo.
Tây Viễn bên này mới vừa muốn động thủ, bỗng nhiên một tiếng thanh thúy truyền đến: “Anh ơi, anh ơi!”