“Anh ơi, sau này em chính là người nhà chúng ta rồi ư?” Vệ Thành rúc vào trong lòng Tây Viễn, cầm trong tay sách hộ tịch nhà Tây Minh Văn, mặt trên có một trang viết tên Vệ Thành, hắn đã sớm biết mình tên viết thế nào, còn biết cả tên ông nội bà nội, cha mẹ, anh trai và tiểu Vi trong nhà, hiện giờ tên của hắn cũng vào hộ tịch trong nhà, còn ở ngay sau anh trai, phía sau mới là tiểu Vi, Vệ Thành ở trong lòng trộm đắc ý, bất quá không dám nói ra, sợ Tây Vi nghe được lại khóc nhè.
“Ừ, sau này ta chính là người một nhà, em chính là con trai thứ hai của cha mẹ, tiểu Vi còn xếp cuối cùng.” Tây Viễn thấy Vệ Thành hạnh phúc cũng trộm kề tai nói nhỏ với hắn, mà Tây Vi bị xếp phía sau Vệ Thành lúc này còn đang đánh con quay đến đầu đầy mồ hôi, hắn mới không quan tâm xếp xếp hạng trước hay sau đâu!
Bởi vì thiếu Tôn Diệp một nhân tình lớn bằng trời, trong lòng Tây Viễn cân nhắc muốn cảm tạ một chút, dùng tiền ư, trong nhà một là không có tiền, mặt khác Tôn Diệp cũng không thiếu tiền, đưa ít thì không lọt vào mắt người ta ; tặng đồ ư, trong nhà ngoài củ cải cải thảo chính là ngô và khoai tây, Tây Viễn đau đầu quá!
Nếu không thì làm chút gì ăn cho Tôn Diệp he? ừ, cách này được lắm, Tôn Diệp mở hiệu cơm, làm đồ ăn cho hắn rồi nhân tiện nói cho hắn biết cách làm, cái này cũng tương đương biến thành tặng tiền.
Tây Viễn nghĩ rồi đứng dậy đi vào bếp, rót sữa dê sáng sớm mẹ vắt về vào một cái chén lớn. Trong nhà hai ngày trước dùng tiền bà nội đòi nhà họ Từ về cộng thêm hai trăm văn mua một con dê cái. Con dê cái này mới vừa sinh dê nhỏ, bất quá người nhà đó không chú ý, dê cái nửa đêm sinh dê nhỏ không biết, dê nhỏ thân mình lại yếu nên bị đông cứng chết. Bởi vì cảm thấy nuôi dê mùa đông không dễ, dê lại không đáng giá tiền nên nhà này tính bán đi, nhà Tây Viễn do thế mới mua dê cái về.
Dê cái lúc vừa mua trở lại rất gầy, vắt không ra bao nhiêu sữa, về sau vẫn là hỏi Vương Tam bà cách, dùng nước ngâm đậu tương cho nở rồi mài thành sữa đậu nành, nấu chín sữa đậu nành chờ nguội đút cho dê uống, mỗi ngày hai lần, liên tục cho uống ba bốn ngày, dê cái liền sinh ra nhiều sữa hơn. Bởi vì vào nhà Tây Viễn đồ ăn gia súc tốt, dê cái vốn lông lưa thưa mọc dầy lên, tiếng kêu “Mị mị” cũng trung khí mười phần.
(nhà này rảnh quá, đem sữa đậu nành cho dê uống)Tây Viễn sau khi rót sữa dê vào trong chén thì đổ nước vào nồi, đun nước lên, sau đó đặt bát sữa cho vào trong nước sôi chưng, chưng ước chừng năm phút thì lấy bát ra, đặt lên bàn cho lắng một lát, trên sữa dê liền hình thành một tầng váng sữa thật dày.
Sau khi váng sữa hình thành, Tây Viễn từ thành bát cẩn thận chậm rãi chắt sữa dưới váng sữa vào trong chén khác, ở đáy chén để lại một chút sữa, đây là sợ vạn nhất váng sữa dính vào đáy chén.
Tiếp theo Tây Viễn từ chỗ bà nội trong phòng chính lấy ra một quả trứng gà, vốn tới nơi này mùa đông lạnh, gà mái chắc chắn sẽ không đẻ trứng, bất quá nhà Tây Viễn năm nay bỏ gà vào cách vách nhà kho chỗ làm gà nướng, gà quay, có lẽ là bởi vì nhà kho ấm áp, gà mái trong nhà luôn đẻ trứng, có mấy con gà con năm nay nuôi cũng bắt đầu đẻ trứng, chẳng qua không nhiều bằng khi thời tiết ấm. Trứng vào mùa đông rất quý, giá cũng cao, trứng trong nhà bà nội không cho ăn tùy tiện, toàn để khi Tây Văn Minh đến thành Ngạn Tuy đưa đồ ăn bán cho Tụ Đức Lâu, đây cũng là một khoản thu hiện tại trong nhà.
(nhà này ác gớm, nuôi gà ngay cạnh chỗ làm thịt gà)Người trong nhà hiện còn chưa biết Tây Viễn mượn Tôn Diệp hai trăm lượng bạc, nếu biết thì phỏng chừng chẳng những ông nội bà nội khỏi ngủ luôn, chính vợ chồng Tây Văn Minh cũng sẽ lo cả đêm không ngủ, đối với bọn họ mà nói, hai trăm lượng là con số thiên văn, cả đời không dám nghĩ tới, nếu biết trong nhà thiếu nhiều nợ như vậy lòng muốn chết phỏng chừng cx được.
Cho nên Tây Viễn bây giờ đang gạt trưởng bối cả nhà, chỉ nói mất năm mươi lượng. Dù là thế, người trong nhà cũng đã rất xót của, lại thêm Tây Minh Võ ở bên trong chắc lưỡi, cảm thấy Tây Viễn đúng là rất có gan tiêu tiền, bất quá giải quyết chuyện Vệ Thành, trong nhà cũng không còn mượn bao nhiêu cho nên cũng an tâm.
Tây Viễn lấy hai quả trứng đập ra, đổ lòng trắng trứng vào trong chén, thêm một chút đường trắng, dùng đũa đánh tan lòng trắng trứng, sau khi đánh tan thì đôt lòng trắng trứng vào trong sữa dê đã lắng, sau đó quấy đều theo một phương hướng.
Lại dùng vải sợi nhỏ lọc sữa dê lòng trắng trứng, sau đó chậm rãi đổ dịch trứng sữa vào trong chén có váng sữa, chờ váng sữa hoàn toàn hiện lên dùng đồ phủ lên bát, để vào trong nồi chưng, sau khi chưng một khắc lại để thêm khoảng năm phút là được. Như vậy song bì nãi (
món ăn vặt làm từ lòng trắng trứng và sữa để nguội có tiếng ở Quảng Đông) liền làm thành, Tây Viễn lấy mứt việt quất mùa thu làm ra, cho một ít ở trên song bì nãi, chính mình cầm muỗng nhỏ nếm một ngụm, ừ, không tệ!
Tây Viễn ra khỏi phòng gọi mấy tiểu tử chơi trong vườn sau về. Hiện tại trời sắp tối rồi, chỉ có bốn tiểu quỷ nhà mình ở đó chơi nhảy dây.
“Anh cả, cái này ăn thật ngon.” Tây Dương dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tây Viễn. Tây Minh Võ vừa xong chuyện liền về Dương gia trang trước. Bây giờ là mùa đông, rau xanh các nhà đều không có mấy, là thời gian vàng để bán đậu hũ nên chú không dám tiếp tục trì hoãn nữa, chẳng qua để hai đứa bé lại trong nhà đi theo Tây Viễn cùng học chữ.
Vốn Tây Viễn nghĩ Tây Dũng còn nhỏ không cần học ngay từ giờ, có điều tiểu tử kia thấy các anh đều học nên nó cũng không chịu tụt sau, Tây Viễn mỗi lần dạy nó ít đi một chút, cũng không bắt nó luyện chữ, chỉ cần biết chữ biết viết là được. Kết quả phát hiện tiểu tử kia học tuyệt không kém so với các anh, ngoài tuổi còn nhỏ cầm bút không chắc ra thì đọc chữ học thuộc lòng đều học vào cùng mau. Điều này làm cho Tây Viễn rất ngoài ý muốn một phen, nhìn bộ dạng tiểu tử kia, nói không chừng trong nhà thật sự có thể xuất ra một tú tài cử nhân gì đó thì sao?
Vốn Tây Viễn dạy mấy đứa trẻ con học chữ cũng không ký thác quá nhiều hi vọng. Hắn từ hiện đại tới, không chịu đựng nổi người trong nhà một chữ đại cũng không biết, các trưởng bối lớn tuổi không có cách nào chứ bọn tiểu bối hắn có thể dạy không cho mù chữ. Đến mức thi công danh linh tinh thì Tây Viễn thật đúng là không nghĩ tới, hắn thật ra biết thời đại này thi tiến sĩ cử nhân so với thi đại học ở hiện đại khó khăn hơn, chân chân chính chính là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc.
Nhưng khi nhìn mấy bé củ cải trong nhà, Tây Viễn lại cảm thấy hắn còn có thể tính toán nhiều hơn một ít nữa. Chính hắn không quen thuộc chế độ và nội dung khoa cử nước Đại Yến, chỉ có thể nhập môn dẫn đường cho bọn nhỏ, bất quá chờ sau này điều kiện trong nhà tốt, có thể cho bọn em trai đến học đường, nhận giáo dục chính quy của thời đại này. Nếu thật sự trong nhà xuất ra một cử nhân tú tài, cho dù không trông cậy vào hắn đi làm quan, chỉ cần sau này trong nhà không cần giao nhiều địa tô đã tốt lắm rồi.
Hiện tại không chỉ có hai đứa tiểu tử nhà Tây Minh Võ cùng Tây Viễn học chữ, còn có thẳng cả Tây Hổ nhà Tây Minh Toàn. Cái ngày huyện lệnh phán quyết, Tây Minh Toàn liền choáng váng, này sao lại không giống anh hai nói với hắn thế? Tây Minh Võ buông tay, nói chú cũng không có cách nào, ai bảo huyện thái gia là quan chớ, chú một dân thường cũng không dám đấu cùng quan, nhà anh cả muốn nuôi Vệ Thành thì nuôi đi. Làm Tây Minh Toàn tức giận trừng mắt nhìn Tây Minh Võ nửa ngày, bất quá cuối cùng cũng không nói gì.
Về đến nhà hắn càng nghĩ càng không đúng, thấy hai đứa nhà anh hai đều ở nhà anh cả, hắn cũng đưa con mình tới, lớn lớn để cho cùng Tây Viễn học chữ, đứa nhỏ cũng đi theo ăn chùa uống chùa.
Tây Viễn không nói gì, dù sao chuyện Vệ lão nhị Tây Minh Toàn đã ra lực. ở trong xã hội gia tộc này, sức mạnh gia tộc quyết định địa vị xã hội lên thành viên gia tộc. Có nhà nhiều anh em, người khác cũng không dám bắt nạt, nói chuyện làm việc chỉ thở cũng đủ; mà trong nhà ít trai tráng, hoặc chỉ có một, ở trong thôn nói chuyện đều không có trọng lượng. Trước kia người trong thôn không xem nhà hắn ở trong mắt cũng là bởi vì anh em của cha hắn hoặc không ở bên người, hoặc không hòa thuận đó. Nếu anh em trong nhà kết thành khối, người khác muốn làm gì cũng phải suy nghĩ trước.
Dù tính cách Tây Minh Toàn làm người ghét, muốn cùng hắn đoàn kết không dễ, bất quá để cjp người trong thôn một biểu hiện giả dối cũng không tồi. Huống hồ, còn có ông nội bà nội, trong lòng Tây Viễn hiểu được ông bà cụ miệng không nói chứ trong lòng hi vọng các con có thể ở chung tốt đẹp, cũng hi vọng mấy đứa cháu hòa hợp.
Tây Viễn sở dĩ không để ý Tây Minh Toàn kỳ thật cùng Tây Viễn hiện tại không quan hệ. Trận bệnh của Tây Viễn đầu thu năm ngoái không phải không duyên cớ mà là khi dẫn Tây Vi chơi đυ.ng tới Tây Hổ nhà chú ba. Tây Viễn bắt một con dế mèn cho Tây Vi, Tây Hổ cũng muốn nhưng Tây Viễn không cho, Tây Hổ dùng sức đẩy mạnh Tây Viễn một phen, Tây Viễn không để ý, bên cạnh chỗ hắn đứng vừa lúc có một hố nước nhỏ. Mấy ngày hôm trước hạ một trận mưa nên trong hố có không ít nước, Tây Viễn khi ngã xuống theo bản năng kéo Tây Hổ, Tây Hổ và hăn hai đứa cùng nhau trượt vào hố nước. Hố nước tuy không sâu, có điều bốn phía đều là nước bùn, hai đứa con trai bò lên nửa ngày cũng không lên được, trên người đều là nước bùn. Vốn trời ũng đã có chút lạnh, trên người lại ướt, Tây Viễn đông lạnh đến run rẩy.
Tây Vi thấy anh trai trượt xuống, bị dọa khóc, vừa khóc vừa gọi anh, sau đó Tây Viễn ngăn lại bảo hắn đi kêu người lớn.
Lúc này, Tây Minh Toàn vừa lúc ra ruộng xem hoa màu đi qua nơi này, thấy tình huống thế thì cái gì cũng chưa nói bèn dắt con trai mình lên, để ý cũng không để ý Tây Viễn, ôm Tây Hổ đi. Hắn tưởng Tây Viễn cùng Hổ Tử đánh nhau hai đứa mới ngã xuống.
Lúc này đúng là lúc gần giờ cơm chiều bên ngoài ít người, Tây Viễn bò nửa ngày mới bò lên, lại sợ bà nội biết sẽ tức giận, cho nên bảo Tây Vi chạy về nhà cầm một bộ quần áo cho hắn, đổi xong xuôi mới trở về.
Kết quả, lập tức đông lạnh ra bệnh đến mất mạng nhỏ, để Tây Viễn hiện đại xuyên tới. Nguyên lai Tây Viễn bị bệnh rất nhiều ngày, hắn lần nữa dặn dò Tây Vi không cần kể lại người lớn trong nhà, sợ dấy lên phân tranh. Bởi vì chuyện trước kia chú ba còn từng đánh với cha, lúc đó hắn ở bên, chú út khí lực lớn, làm Tây Văn Minh thiếu chút nữa không ăn nổi, lúc ấy đúng là giữa trưa, gian giữa đun đồ ăn trong nồi. Cho nên, hắn không dám kể ra tình hình thực tế cho người lớn trong nhà.
Tây Viễn hiện tại vốn không biết chuyện này, nhưng Tây Vi biết nhá, anh trai không cho hắn kể cho người lớn, có điều chưa nói không thể kể cho chính anh trai mà, cho nên sau này Tây Viễn từ miệng Tây Vi biết tình huống thực tế. Hắn cũng không nói cho bà nội và ông nội, nói ra ông bà cụ ngoài đau lòng cũng không giải quyết được cái gì. Từ đó về sau Tây Viễn thấy Tây Minh Toàn liền xa cách, Tây Viễn cảm thấy phải chờ Tây Minh Toàn xin lỗi Tây Viễn trước kia, dù sao bởi vì Tây Minh Toàn bỏ mặc mới khiến cho Tây Viễn trước kia mất mạng nhỏ. Tây Minh Toàn trong lòng có quỷ nên Tây Viễn như vậy, hắn cũng không còn cứng rắn nữa.
Hiện giờ vì Vệ Thành, Tây Viễn cũng chẳng quan tâm khúc mắc trước kia, mà lại tiếp tục không trôi chảy cùng Tây Minh Toàn. Bà nội miệng không nói trong lòng cũng lo, có thể dịu thì dịu đi, không cần thân cận với Tây Minh Toàn hắn, chỉ coi như thân thích thông thường là được rồi.
Tây Hổ vốn không muốn học chữ cùng Tây Viễn, nó khó chịu Tây Viễn cố chấp hơn, có điều người lớn trong nhà một mực bất nó học. Nó ngốc, hôm nay dạy nhớ được nửa ngày, ngày mai liền quên ; khi học chữ còn không thành thật, mờ ám ảnh hưởng tới người khác. Tây Viễn không chút khách khí, cầm thước đo quần áo của bà nội, hung hăng đánh tay nó làm Tây Hổ khóc hu hu về nhà tìm mẹ. Khi thím ba tìm đến Tây Viễn thì Tây Viễn nói muốn cùng hắn học phải nghe hắn, sợ bị đánh không thích học, vậy có thể không học!
Hai vợ chồng Tây Minh Toàn không có cách nào, bây giờ là bọn họ cầu Tây Viễn, nghiến răng với bà cụ một chút liền trở về.
Bất quá Tây Viễn cũng không muốn Tây Hổ ảnh hưởng tới bọn Vệ Thành, bèn nhận thêm mấy đứa bạn nhỏ khác của Vệ Thành, chia làm sáng chiều, buổi sáng dạy Vệ Thành, Tây Vi, Trụ Tử, Tây Dương, Tây Dũng, buổi chiều dạy Tây Hổ, Trình Nam, Triệu Lâm, Giải Minh Lý. Nói cho hay là tiến độ học không giống nhau, không thể cùng nhau dạy. Làm người lớn mấy nhà kia cao hứng phát điên, đều dẫn trẻ con mang theo đồ đến nhà họ Tây thăm hỏi, tuy Tây Viễn không bắt mấy đứa trẻ bái sư nhưng trong lòng mấy tiểu tử kia vẫn coi Tây Viễn như anh như thầy mà đối xử.
Cùng mấy đứa Trình Nam học hành, Tây Hổ Tử không dám quấy rối, bởi vì mấy đứa bé khác sẽ không giống anh em họ thường nhường nó. Hơn nữa Trình Nam về nhà sẽ nói mách cha nó Trình Nghĩa, nếu Tây Hổ học hành không thành thật, Trình Nghĩa liền chọn lúc mấy tiểu tử kia đi học đến nhà Tây Viễn, đặc biệt đưa tay gõ đầu Tây Hổ, bắt nó đi học quy củ, bằng không hắn sẽ tới thu thập Tây Hổ, Tây Hổ vừa nghe liền thành thật, nó rất sợ Trình Nghĩa, đây gọi là ác nhân phải có ác nhân trị.
Bởi vì trước sau buổi trưa đều có khóa, hiện tại thời gian tự do của Tây Viễn ít đi, bất quá bây giờ là mùa nông nhàn, trong nhà cũng không có việc gì.
Bởi vì nhiều trẻ con nên hay làm đồ ăn ngon, Tây Viễn phải xem tình huống, những thứ thông thường không đắt thì làm nhiều chút, mỗi đứa đều phân một ít, còn như song bì nãi hiếm lạ phải thừa dịp ít người làm, chỉ phân cho mấy đứa trong nhà ăn. Mấy đứa trẻ con ăn đến miệng lưỡi ngọt ngào.
Ngày hôm sau, Tây Viễn dậy sớm, lại làm song bì nãi, dùng bát đựng, đặt vào trong hộp cơm Tây Văn Minh làm, còn có cách làm song bì nãi cùng một bình mứt việt quất.
Việt quất là Tây Viễn mùa hè khi đi lùa vịt ngỗng vô ý phát hiện, cũng không có nhiều, mùa thu hắn hái việt quất xuống làm một ít bình mứt việt quất, bình thường thi thoảng mới cho mấy đứa nhóc một chút, hiện giờ vì cảm tạ Tôn Diệp cũng đành bỏ ra.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chuyện kể rằng anh trai rang cho Tây Vi một ít hạt đậu tương, Tây Vi bốc hai nắm cho vào trong túi quần. Bất quá quần Tây Vi thủng một cái lỗ nhỏ, Tây Vi không biết, đút xong đậu tương bèn chạy đi tìm đám bạn thân chơi. Tây Vi chạy một bước đậu tương lọt xuống hai hạt, một bước lại lọt xuống hai hạt, chờ Tây Vi tìm được các bạn trong thôn, muốn cầm hai hạt đậu tương cho vào miệng ăn, thuận tiện làm những đứa nhỏ khác nhìn mà thèm. Tây Vi vươn tay vào trong túi quần. Ơ? Đậu tương đâu rồi? Đậu đâu rồi? Sao không thấy đâu? Là quần ăn mất sao? ….