Chương 7: Ăn thịt

Hôm sau.

Bạch Nguyên tỉnh vì đói, cậu ấn bụng mình. Lông tơ mềm mại, chạm vào rất thoải mái.

Cậu tự xoa lông tơ mềm trên bụng, sống lưng cũng giãn ra vì thoải mái.

Cậu thở dài một hơi.

Bạch Nguyên phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể đẩy bộ lông đang dán trên đầu mình của Diệu đi, mở mắt nhìn cửa hang to lớn ở phía đối diện.

Mặt trời lên rồi.

Ánh mặt trời lạnh như băng, chiếu vào trên tuyết đọng, làm lộ ra ánh sáng lạnh lẽo như kim loại.

Ở cửa hang có con sói đang đào bới tuyết chặn ở lối vào. Sói đen giống như đã lăn một vòng trong tuyết vậy, trên bộ lông dính đầy tuyết, ngay cả lỗ mũi cũng có màu trắng.

Âm thanh "" ken két "" vang lên không ngừng, lỗ tai nhỏ của Bạch Nguyên run rẩy.

Bạch Nguyên đứng lên, dáng đứng quen thuộc trong hình dạng hiện tại của cậu lại giống như là đang duỗi chân trước ra muốn được ôm.

Cậu đứng không vững, vì vậy lập tức xoay eo, nhào về phía Diệu.

Diệu đón lấy cậu, ôm chặt. Trong đôi mắt to là vẻ lo lắng không thể giấu được.

""Đói không?" Đứng cũng không vững nữa rồi.

""Có chút."" Bạch Nguyên rũ mắt, có chút ngượng ngùng.

Cậu thử đứng lên thêm một lần nữa, lần này cậu thử chạm đất bằng tứ chi.

A, cảm giác rất mới lạ.

Thị lực cũng tốt hơn trước kia, ở trong hang cũng có thể nhìn thấy tổ chim ở cách đó hơn một ki-lô-mét. Tổ chim được làm bằng cành cây và cỏ, góc nhìn cũng rộng hơn.

Cậu thử đi lại, từ lúc bước đi nghiêng ngả lảo đảo đến lúc có thể chạy nhanh như bay cũng không tốn bao nhiêu thời gian, cậu thích nghi rất nhanh.

Bạch Nguyên đi về phía cửa hang.

Vốn là muốn nhìn tình hình bên ngoài một chút, nhưng mới rời xa Diệu một mét thì cậu đã bị một chân của hắn chặn trước ngực.

""Đi đâu?"

""Xem khung cảnh bên ngoài một chút."" Bạch Nguyên ngồi xổm bên cạnh Diệu, dùng móng vuốt phẩy làn khói trắng tỏa ra khi cậu nói chuyện.

""Đợi tuyết tan rồi đi, bên ngoài rất lạnh.""

Bạch Nguyên nghe thấy giọng điệu dỗ dàng trẻ con của hắn, đạp chân lên bộ lông đen ở dưới, gật gật đầu.

Đợi con sói quét tuyết ở bên ngoài đi vào, Thụ dẫn theo con sói đen to lớn nằm ở trước cửa hang vào hang động nhỏ tối đen.

Sau đó, trong hang động yên tĩnh bỗng nhiên trở nên ồn ào.

""Đến lúc rồi.""

""Grào~"

Cái gì tới lúc rồi?

Bạch Nguyên quay đầu, nhìn thấy ba con sói đi ra từ trong hang động nhỏ tối đen.

Ba con sói ngậm một con trâu lớn.

Bịch một tiếng, con trâu bị đông cứng rơi trên mặt đất.

Bụng của con trâu đã bị mổ ra, nội tạng bên trong đã được móc ra sạch sẽ.

Bầy sói bắt đầu vây lại.

Bạch Nguyên nhìn Diệu vẫn đang nằm như cũ, yên lặng dựa vào ngực hắn: ""Tới lúc chia đồ ăn rồi?"

""Ừ.""

Bạch Nguyên tò mò, một đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào Thụ đang giơ móng vuốt của mình ra.

""Dùng móng vuốt cắt? Có thể cắt được..." sao?

Còn chưa dứt lời, móng vuốt đen nhánh sắc bén như dao đã chém xuống chân của con trâu.

Động tác kia, giống như là đang cắt đậu hủ vậy. Dễ dàng chém đứt tầng da trâu cứng rắn nhất, sau đó xẻ vào lớp thịt đã đông lại.

Đường vân của lớp thịt hiện ra, mượt mà đến mức giống như đang trượt băng vậy.

""Thật là giỏi!"

Diệu ôm lấy cổ của cậu, động tác hơi ngừng lại, thấp giọng nói: ""Ta cũng rất giỏi.""

Bạch nguyên cúi đầu, đệm móng đạp trên chân của Diệu hơi dùng sức.

Giống như là hiểu ý của cậu, Diệu để lộ móng vuốt của mình ra.

Móng vuốt giống như đá đen vậy, là màu đen trong suốt, đoạn phía dưới nhạt hơn một chút, Chỉ mới nhìn thôi cũng đã cảm thấy rất sắc bén rồi.

Khuôn mặt của Bạch Nguyên lộ ra vẻ khen ngợi, vô thức chạm vào.

Diệu lập tức thu về: ""Ăn.""

Lúc đến gần đống lửa, thịt đã được bày sẵn trên tấm da trâu bằng phẳng trước rồi, miếng thịt lớn như vậy đã được cắt xong. Không nhiều không ít, vừa đủ mỗi con sói một phần.

Chỉ là khẩu phần hơi chênh lệch một chút.

Chó sói to sẽ ăn nhiều, chó sói nhỏ sẽ ăn ít hơn.

Mọi người từ già trẻ đến khỏe mạnh đều lần lượt đến nhận đồ ăn. Sau đó nằm ở chỗ của mình, vừa chảy nước miếng vừa gặm.

Mỗi ngụm lại ít đi một chút, rột rột.

Bạch Nguyên phát hiện dưới đồ ăn của bọn họ đều có lót tấm da không lông.

Giống như là đĩa đựng đồ ăn vậy.

Không ngờ bọn nó còn là mấy con sói thích sạch sẽ.

Phần cậu được chia là thịt sườn. Cũng chính là chỗ thịt non mềm nhất giữa sống lưng của con trâu.

Cậu không biết là, cậu chính là con sói duy nhất chưa trưởng thành trong bộ tộc.

Mà trong bộ tộc vẫn luôn ngầm thừa nhận rằng chó sói chưa trưởng thành còn chưa đủ cứng rắn, đương nhiên là phải ăn chỗ dễ cắn nhất.

Thịt trâu rất nhiều, số thịt trước mặt cậu có khoảng mười mấy cân.

Nhưng ở trước mặt Diệu thì có vẻ ít hơn nhiều.

Ít như vậy, có lẽ số thịt này còn không nặng bằng một cái chân của Diệu.

Nếu như là mùa có thịt ăn, Bạch Nguyên đoán là mỗi ngày kiểu chó sói to lớn như Diệu phải ăn nửa con trâu lúc nãy. Cho nên, có vẻ như chút thịt này chỉ là lót dạ mà thôi.

Cho dù là sói già hay sói nhỏ, tất cả đều rất quý trọng số thịt trước mặt mình.

Lúc ăn, ngay cả thịt vụn rơi lên tấm da cũng được bọn họ liếʍ sạch sẽ.

Bạch Nguyên cúi đầu, chuyện nên đối mặt vẫn phải đối mặt.

Thịt có màu đỏ, nhẵn mịn không có chút mỡ thừa nào.

Bạch Nguyên chưa từng ăn thịt sống, cho dù là biến thành chó sói thì cũng không quen ăn như vậy.

Số thịt trước mặt có mùi tanh nhàn nhạt, thịt đã đông lại rồi, không có máu, vẫn có thể nhìn được.

Tiếng bụng kêu ùng ục giống như là đang biểu tình.

Bạch Nguyên nhìn móng vuốt nhỏ của mình, từ bỏ việc chống cự. Không ăn thì sẽ chết đói.

Bên cổ chợt mềm mại, là Diệu đang vây lấy cậu.

Bạch Nguyên nhìn thấy rõ sự thúc giục trong mắt hắn, yên lặng quay đầu.

Một giây sau, Diệu lại bỏ thêm một nửa phần ăn của hắn vào bên số thịt của cậu.

""A Nguyên ăn.""

Bạch Nguyên lắc đầu, chỉ cắn phần ăn của mình.

Cậu cố gắng không để cho mình nếm được mùi vị đó. Cậu ngừng thở, nhai thật kỹ, chỉ cảm thấy mùi vị cứng rắn trong miệng vừa giống như gặm xương vừa giống như đang ăn kem cây vậy.