Chương 31: Sự khác nhau giữa thú nhân và á thú nhân

"Diệu, đưa A Nguyên về động đi."

Thảo chạm vào móng vuốt của cậu: "Móng vuốt của bé con còn non, đi về trước đi. Có việc gì chúng ta sẽ gọi sau."

Vì vậy, “kỹ sư trưởng” Bạch Nguyên, đã bị buộc phải trở về động.

Bạch Nguyên tức giận, lông trắng như tuyết hơi xù lên.

"Chỉ bị có một chút, cùng lắm thì không làm đá nữa thôi."

Diệu đang lo không có cớ để đưa cậu về sơn động ấm áp, lúc này thấy rất vừa ý. Hắn nhất quyết không cho cậu ra ngoài.

Bạch Nguyên chỉ có thể ủ rũ nhảy lên người hắn, đạp hắn.

"Rõ ràng móng vuốt của tôi rất mạnh, có thể dễ dàng xé rách da thú."

Diệu ngậm lấy cậu đặt ở trước người mình, lại ném thêm củi vào đống củi. Chậm rãi nói: "Vì da thú dễ xé."

Bạch Nguyên đưa móng vuốt của mình ra, lại đạp lên móng của Diệu làm đệm để cậu duỗi móng vuốt lớn đen bóng của mình ra.

Đặt chung một chỗ cẩn thận so sánh, chênh lệch không chỉ một chút.

"Móng vuốt không phải là cứng như nhau sao?"

Diệu nâng móng đệm của Bạch Nguyên lại gần rồi quan sát.

"Trước khi thú nhân còn chưa trưởng thành, toàn thân đều mềm, móng vuốt chỉ cần bóp nhẹ một cái là gãy."

"Không chỉ móng vuốt, cả răng cũng càng lớn càng cứng. Thú nhân của tộc sói đen phải trải qua hai mươi năm Đại Hoang thì vũ khí, móng vuốt và răng của chúng ta mới được coi là trưởng thành."

"A Nguyên là á thú nhân, sau này cho dù trưởng thành, cũng chỉ có thể cào được đá, vẫn thua móng vuốt của thú nhân trưởng thành."

Bạch Nguyên: "Chẳng mạnh mẽ chút nào."

Diệu giống như một trưởng lão, kiên nhẫn dạy dỗ Bạch Nguyên những kiến thức này: "Thú nhân và á thú nhân vốn có sở trường khác nhau."

"Vậy tại sao nhóm chú A Mộng có thể mài xương?"

Diệu cúi đầu, cằm đặt lên đầu sói trắng, lại trở nên lười biếng.

"Chẳng lẽ A Nguyên không nhận ra, trong hai đội mà chú A Mộng phân chia, trước tiên thú nhân phải tạo hình dáng cơ bản cho xương sao?"

"Đây cũng bởi vì sự khác nhau giữa thú nhân và á thú nhân?"

"Có lý do này."

"Nếu như chú A Mộng thay thế chú A Lực, đi mài xương thành hình dạng lưỡi câu trước thì móng vuốt của chú ấy cũng sẽ giống như móng vuốt của em ngày hôm nay."

Diệu nhìn vào đôi mắt trong veo của Bạch Nguyên, giọng nói dịu dàng hơn:

"Móng vuốt của á thú nhân trưởng thành chắc chắn cứng hơn móng vuốt của á thú nhân lúc còn bé, mài xương một chút thì được, chứ cào nồi đá thì không được."

Bạch Nguyên lập tức ngẩng đầu lên: "Vậy sơn động thì sao?"

"Sơn động là mọi người cùng nhau đào ra đúng không?"

"Phải, nhưng là từ đời ông ta đã bắt đầu đào, đào đến thời của cha. Mọi người thay phiên nhau đào."

Bạch Nguyên chợt hiểu ra.

Thì ra là cậu đã thần thánh hóa móng vuốt. Cậu cứ tưởng móng vuốt của sói đen là vô địch.

Nhìn thấy sự ngây thơ trong mắt Bạch Nguyên, Diệu không khỏi cười khẽ.

Hiếm khi nhìn thấy, giờ đây A Nguyên lại có mấy phần dáng vẻ của bé con.

Hắn thân mật cọ vào cổ của sói trắng: "A Nguyên không tin có thể đi xem thử móng vuốt của Thụ."

"Đi!"

Diệu ôm bé con trơn tuồn tuột về, khẽ nói: "Không vội."

"Anh là không muốn cho tôi đi!"

"Tất nhiên." Diệu không phủ nhận.

*

Sáng nay trước khi ăn cơm, Bạch Nguyên đã phân công công việc hôm nay.

Công việc chính là xử lý cỏ lông dài mà nhóm chú A Sơn kéo về.

Còn lý do đặt tên như vậy là bởi vì nó rất đơn giản. Chú A Sơn nói cây cao nhất của loại cỏ này có thể bằng với sói, phía trên có lông trắng, nên gọi là cỏ lông dài.

Vì cỏ lông dài đã ngâm trong nước không biết bao lâu, lớp vỏ bên ngoài đã bong ra. Toàn bộ nhăn nhúm, giống như lá rau thối rữa.

Khi xử lý, cần phải tách sợi ở trong nước, mà rửa phần thối rữa đi.

Cuối cùng có thể làm thành sợi, chính là sợi thực vật.

Vì vậy mới có chuyện sau khi ngủ dậy, bắt đầu làm nồi, dựng bếp. Nồi là để ăn, không nên dùng để xử lý cỏ lông dài.

*

Bạch Nguyên ở trong sơn động.

Chẳng mấy chốc, qua khe cửa nhìn thấy bóng dáng của cỏ.

Âm thanh di chuyển đá tảng vang lên có thể nghe được rõ ràng, Bạch Nguyên rút móng vuốt bị Diệu đè, miệng mếu máo.

Độc đoán.

Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài sơn động bốc lên khói.

Bạch Nguyên đang ngủ say trong lòng Diệu. Sau khi ngửi thấy mùi gỗ cháy, lập tức giùng giằng tỉnh dậy.

"Được rồi được rồi, bên ngoài đã chuẩn bị xong, giờ tôi có thể ra ngoài xem rồi chứ?" Vội vội vàng vàng, còn tích cực hơn cả Thụ lúc còn nhỏ vểnh mông giành thịt.

Diệu bất lực: "Có thể."

Nhưng động đậy một chút, móng vuốt của Bạch Nguyệt như bị mắc kẹt trong bùn, không thể kéo ra.

"Có thể thì anh phải thả tôi ra chứ?"

"Đợi một chút."

Lực ở trên móng vuốt vừa được nới ra, sói lớn trước mặt đã biến thành anh chàng đẹp trai cao một mét chín.

Bạch Nguyên ngẩn người nhìn lên.

Cũng không biết nhìn thấy được gì, mà lập tức quay mặt đi chỗ khác.

Đỏ từ cổ đến đầu.

Người cứng đờ trong giây lát, rồi lại nhỏ giọng “Grào” một tiếng, nhanh chóng chổng mông ở trong thảm để trốn.

Cả người sói như đang bốc khói.

Thật may, có bộ lông che chắn.

Bạch Nguyên bị thảm quấn chặt đến mức toát mồ hôi, sau một hồi lâu, gãi gãi tai, nhỏ giọng nói: "Diệu, lần sau anh biến thành người có thể nói trước với tôi một tiếng được không?"

Diệu mặc áo da thú vào, bế sói trắng giống hệt như con mèo lớn ở trong tay.

"Được, lần sau sẽ nói với A Nguyên."

Tỏ vẻ hết sức nghiêm túc.

Hắn cũng không ý thức được mình có gì không đúng.

Lông của da thú không giống với lông của Diệu. Một lớp lông mỏng, không có ấm áp như lông của Diệu.

Bạch Nguyên đặt móng vuốt lên trên, tìm vị trí thuận lợi rồi mới ngồi xuống khủy tay của Diệu.

"Tôi có thể biến thành người không?"

"Bên ngoài lạnh lắm."

Vậy là không được rồi.

Bạch Nguyên nhìn hắn với vẻ dung túng, gật đầu: "Được rồi được rồi, vậy chúng ta mau đi ra ngoài đi."

Ngọn lửa bên ngoài sơn động đã cháy, có ba chiếc nồi lớn giống hệt nhau nhưng không được tinh xảo như trong sơn động.