Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 87: Rơi xuống nước sinh bệnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hôm nay đối với Liễu Thư mà nói chỉ là một ngày như bình thường, thay đổi duy nhất chính là chạy đi tìm Alice Kathy la cà. Từ sau khi Abby bị thương lần trước thì đôi oan gia Kathy này coi như là đâm thủng tầng giấy mỏng. Lúc ấy Abby bị thương, mà có lúc cho rằng bị phế đi một nửa, nhưng Kathy dù khóc nức nở, vẫn chăm sóc sinh hoạt trước sau như một. Abby thì vốn cũng có cái ý tứ kia, nhưng vẫn luôn phạm bệnh ngốc thật thần kỳ, lúc này bị thương lại trong vô hình trung làm cho đại tiểu tử thành thục lên, cũng hoàn toàn bày ra dáng vẻ thú nhân tốt là không dong dài dây dưa, nên lập tức lấy tốc độ của gió xác định quan hệ bạn lữ chưa kết hôn cùng Kathy. Ngược lại làm cho thú nhân vẫn có lòng suy tư khác với Kathy bóp cổ tay, thầm than tiểu tử Abby này gặp may mắn, loại bệnh phạm nhị này rốt cục được chữa trị tốt, chậc chậc, đáng tiếc đáng tiếc.

Nghi thức khế ước bạn lữ của Abby và Kathy cũng định vào mùa xuân năm sau, Kathy tuyên bố tổ chức cùng với Liễu Thư. Đồng thời còn khiến cho Alice lủi thủi mau chóng tìm một thú nhân để mọi người đều cùng với nhau, hơn nữa âm thầm ám chỉ Ngải Đạt thực không tệ. Tiểu giống cái xấu hổ đến nỗi nhìn thấy Ngải Đạt đều đi đường vòng mấy ngày, ngược lại làm cho Ngải Đạt không hiểu ra làm sao.

Chân Abby hồi phục cũng không tệ lắm, thay đổi dược vài lần, xương cốt phát triển khả quan. Cứ theo đà này ngược lại thời gian khép lại so với Liễu Thư dự tính còn muốn nhanh hơn, Abby cao hứng không thôi. Mắt thấy thương chân của Abby khỏe lại, Kathy rất vui vẻ, một khi cao hứng thì lôi kéo Liễu Thư Alice còn có mấy nữ hài tử giống cái trẻ tuổi trong bộ lạc tán gẫu bát quái không tiết chế.

Phải nói bát quái quả nhiên là thiên tính của nữ nhân, cho dù là ở xã hội nguyên thuỷ lạc hậu, chuyện này vẫn có thể làm như thường, Liễu Thư ngữa đầu bốn mươi lăm độ ưu thương nhìn trời.

Đợi mang theo một đầu đề tài "giống cái nhà XX và thú nhân nhà cô ấy thật có tướng vợ chồng, tiểu thú nhân nhà XXX tối hôm qua đái dầm, Xxx có được bao nhiêu thú nhân theo đuổi... v.v… " quay về, Liễu Thư vừa ngồi xuống còn chưa kịp uống miếng nước, chỉ thấy Allen vô cùng lo lắng từ bên ngoài chạy vào, còn thở hổn hển.

"Đây là làm sao vậy?" Liễu Thư vội hỏi.

"Mau cùng tôi đi phía sau, Khoa Ân bị bệnh."

Phía sau chính là sơn động "Cô nhi viện" của bọn nhỏ, bởi vì tới gần phía sau núi, nơi này đều được thống nhất kêu là phía sau, cho nên chỉ vừa nói như vậy thì Liễu Thư hiểu được.

"Hả? Bị bệnh? Sao lại thế này?" Liễu Thư nghe vậy thì vừa hỏi, vừa thuận thế đứng lên chuẩn bị đi theo Allen.

Allen dọn dẹp một chút mang theo vài thứ, trong đó còn có gừng Liễu Thư xem như là bảo bối: "Đứa nhỏ Khoa Ân này còn nhỏ, nhưng là đứa có hiểu biết, nhưng lần này rất lỗ mãng, chạy đến bờ sông đi bắt quái nhiều gai, không cẩn thận bị ngã vào trong nước, may mắn phát hiện kịp nên nhanh chóng vớt lên."

"Rơi xuống nước?" Vậy thì không được, trời rét lạnh cóng cho dù là trong ngày thường phải rảnh rỗi cả ngày còn thấy lạnh huống chi là rơi xuống sông nước băng lãnh thấu xương, còn không đông cứng hỏng đứa nhỏ rồi sao.

"Đúng vậy, tôi vừa nhận được tin tức, thì chạy nhanh trở về để tìm em, tiện đường còn gặp được Vu y, bà để tôi kêu em đi qua, còn nói mang theo gừng lần trước em nói, nha, là cái này." Đều đã tìm ra các thứ, Allen để hết qua một bên: "Chúng ta đi nhanh thôi, chỉ sợ Vu y tìm em là thương lượng cái gì đó."

Liễu Thư vội vàng gật đầu: "Đúng đúng, đi nhanh chút thôi." Nhất định là Vu y nghĩ tới tác dụng của gừng, dù sao lần trước cô đã cẩn thận giảng giải qua, Khoa Ân rơi vào trong nước khẳng định sẽ bị hàn khí nhập thể, lúc này tốt nhất chính là nhanh chóng xua hàn, đừng nên chậm trễ.

Đều đi đến cạnh cửa sơn động, Allen cũng hóa thành thú hình, Liễu Thư cũng vỗ mạnh cái ót của mình, gọi vào: "Thiếu chút nữa đã quên một chuyện, đừng nóng vội, trước đợi tôi một chút." Nói xong thì vừa vội vội vàng vàng chạy đi trở về, mặc dù Allen khó hiểu, nhưng không có ngăn cản mà thành thành thật thật chờ.



Liễu Thư trở về không phải vì cái gì khác, chính là muốn tìm một hộp thuốc cảm mạo trong ba lô cô mang tới đây, cho tới nay đều không nỡ dùng. Cái này coi như là tài nguyên không thể tái sinh, không cần thiết thì không cần dùng. Cô cũng chỉ dùng một lần vào lúc cổ họng Allen có chút khàn thì cho hắn uống vài ngày dự phòng một chút bây giờ vẫn còn lại hơn phân nửa hộp, vừa vặn phát huy công dụng. Kỳ thực cô cũng sớm muốn dùng, có giữ lâu hơn nữa cũng không thể trở thành mầm móng năm sau trồng trọt rồi mùa thu thu hoạch, sẽ chỉ làm thứ này quá thời hạn sử dụng, đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp, hừ hừ.

Ngồi ở trên tọa kỵ chuyên dụng chỉ chốc lát liền đến phía sau, hai cái sơn động, bên trái là tiểu giống cái cư ngụ, bên phải là tiểu thú nhân, hai người bọn họ tự nhiên là đi bên phải trước tiên, vừa vén rèm lên đi vào, thì cảm giác được một cỗ hơi nóng đập vào mặt.

Trong sơn động tăng thêm vài đống lửa, huống chi còn có giường sưởi, cũng không nóng hổi.

Vừa mới tiến vào thì nhìn thấy trong động có nhiều người vây quanh, có bọn nhỏ cũng có người lớn, liếc mắt một cái thì nhìn thấy có mấy thú nhân toàn thân ướt đẫm ngượng ngùng ngồi ở bên cạnh lò sưởi sưởi ấm. Không cần phải nói đây định là mấy thú nhân vì cứu Khoa Ân, mấy người đầu tiên nhìn đến hai người đều nhất nhất lên tiếng chào hỏi.

Lại nhìn, mấy a sao giống cái vây quanh bên cạnh giường sưởi, Vu y đã ở đó, vài người đều đang bận rộn cũng không thấy ồn ào. Chỉ là có mấy giống cái và ấu tể lại đây nhìn, có lẽ là nhát gan, dáng vẻ muốn khóc mà không khóc, trong mắt còn có lo lắng nồng đậm, lại làm cho người ta trìu mến.

"Vu y, thế nào rồi?" Liễu Thư tiến lên trước hỏi thăm.

Trên giường, Khoa Ân đã được thu thập ổn thỏa, quần áo ướt đẫm đều được thay đổi, hiện tại đang nằm ở trên giường đất đắp da thú thật dày. Chỉ là hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, thân thể nho nhỏ còn không có ý thức đánh rùng mình đã nói cho mọi người hiện tại nó thật không tốt.

"Tiểu Thư, con đã đến rồi, mau đến xem xem, đứa nhỏ Khoa Ân này... ài." Vu y vừa thấy Liễu Thư, nhất thời gần như là nhẹ nhàng thở ra, vội lôi kéo cô đến xem.

Đối với tiểu thú nhân Khoa Ân này, Liễu Thư vẫn có ấn tượng, lần đầu tiên khi cô đến chỗ này đây là tiểu thú nhân đã đi theo Allen cùng nhau tỷ thí với một thú nhân khác. Lúc ấy còn tuyên bố muốn gọi là chiến sĩ dũng cảm cường đại nhất bộ lạc. Vốn là tiểu thú nhân hoạt bát khỏe mạnh, hiện tại cũng là đáng thương tội nghiệp sinh nằm bệnh ở đó, thật sự làm cho người ta đau lòng.

"Vu y không có cách nào sao?" Liễu Thư nói.

"Khí lạnh xâm nhập, biện pháp trong bộ lạc vẫn là chịu đựng, hoặc là uống máu thú, nhưng mà thú nhân trưởng thành thì còn được, nếu như là ấu tể và giống cái thì khó làm, tôi nghĩ lần trước con nói tới gừng, thế này mới tìm con tới đây."

Một khi đã như vậy thì còn nói như thế nào, Liễu Thư lập tức lấy gừng mình mang đến ra, để lại hai củ còn lại đều giao cho một vị a sao: "A sao cắt mấy củ gừng này thành lát hầm canh."

A sao đó cũng thường xuyên tới chăm sóc mấy đứa nhỏ này, đối với tình huống của Khoa Ân cũng đau lòng, sau khi nghe xong thì lập tức cầm đồ đi làm, không nửa điểm dây dưa dong dài, cũng không hỏi đây là cái gì, bởi vì trong suy nghĩ của bà đây là đứa nhỏ mang đến cho bộ lạc đủ loại tin vui.
« Chương TrướcChương Tiếp »