Chương 82: Cánh tay không gãy

Chú Buck có cảm xúc kích động thế nào thì không cần nhiều lời, những năm gần đây nếu không phải cánh tay của ông thì cuộc sống của ông và Carmen cũng không đến mức gian nan. Mấy năm nay thì khá hơn, Carmen trưởng thành có thể một mình đi săn bắn, cuộc sống của bọn họ cũng dần dần tốt lên. Nhưng mà khi Carmen còn là ấu tể thì ông là một thú nhân có khiếm khuyết còn mang theo một ấu tể, cũng có thể nghĩ. Dù sao cũng là thú nhân mà không phải là giống cái, cho dù trong bộ lạc có người giúp bọn họ, thú nhân thuộc loại kiêu ngạo cũng không cho phép ông đi làm bộ dạng như vậy.

"Con... nói là thật sao?" Hy vọng đến quá nhanh, ngược lại chú Buck lo lắng lên.

Carmen luôn luôn mặt lạnh lúc này khóe miệng kéo nụ cười: "Chân của Abby là thật tốt, lần này để cho Vu y bọn họ tới đây chính là nhìn xem thương thế của người, không biết có thể chữa khỏi hay không." Liễu Thư nói do dự mà không xác định, huống chi chú Buck bị thương thật sự là trì hoãn lâu lắm rồi, đây là tai hoạ ngầm lớn nhất.

"Không có việc gì không có việc gì, cho dù trị không hết cũng không sao, nhiều năm nay a ba đều đối mặt như vậy, đã sớm thành thói quen. Nếu như mấy người Vu y có thể trị được thì không thể tốt hơn." Ngược lại chú Buck lại nhìn thoáng, tuy rằng so với ai khác thì ông đều mong mình có thể tốt lên, nhưng ông cũng biết tình huống, cao hứng qua đi thì cũng không ôm hy vọng quá lớn.

Carmen cũng là sợ a ba thất vọng, hiện tại thấy vậy thì trong lòng cũng thả lỏng không ít: "Tốt lắm, chúng ta vào đi thôi, đừng để cho Vu y bọn họ chờ sốt ruột."

"Đúng đúng, đi một chút, chúng ta mau vào đi." Chú Buck phản ứng mau, lôi kéo con trai đi, kỳ thực nói là nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất chờ mong.

"Vu y." Buck thực cảm tạ Vu y, bởi vì mấy năm nay cánh tay của ông thường xuyên sẽ rất đau đều là Vu y hỗ trợ giảm bớt thống khổ cho ông.

"Buck, ý đồ đến đây của chúng tôi, chắc hẳn Carmen đều nói cho anh rồi." Vu y cũng không nói lời thừa, thực sảng khoái nói.

"Ài." Khẽ thở dài: "Để cho Vu y các vị phiền lòng."

Vu y Phân Đạt cười cười: "Lo lắng cho anh nhất vẫn là Carmen, anh khỏe mạnh, đứa nhỏ sẽ vui vẻ." Nói xong chỉ chỉ Liễu Thư bên cạnh: "Đây là giống cái Allen mang về, chờ qua mùa đông thì cô ấy sẽ làm nghi thức kết thành bạn lữ với Allen."

Liễu Thư hắc tuyến, này... làm sao đều biết hết rồi, quay đầu nhìn thú nhân cười ngây ngô ở một bên, thấy vẻ mặt hắn cười ngốc ngốc, cô ngầm trợn mắt khinh bỉ. Ai nói thú nhân thực nhị thực đơn thuần chứ, có đôi khi xấu xa lên thì vẫn rất là bóng nhoáng tỏa sáng. (xấu xa = đen)

"Chú Buck, mấy năm cánh tay của chú đã tiêu sưng rất nhiều, để Tiểu Thư nhìn xem, không chừng có thể tốt lên." Allen vẫn là rất thích đối với ông chú Dực Báo tộc này, mới trước đây còn không ít lần chạy sang bên này, đều là người rất quen thuộc.

Nhìn bộ dáng Liễu Thư một cái, Buck âm thầm trực tiếp gật đầu cho Allen có vận khí tốt, tiểu tử này vừa trưởng thành thì tìm được bạn lữ rồi, phúc khí này còn không khiến cho nhóm tiểu tử thú nhân trưởng thành đã nhiều năm trong bộ lạc cũng chưa có ai phải đỏ mắt lên đây. Ông yên lặng liếc mắt nhìn Carmen một cái, vốn đang muốn cổ vũ con trai đi tranh thủ một chút, hiện tại... ừm coi như xong. Nếu không lần khác khi đi Dực Báo tộc thì dẫn Carmen đi, phải tìm một tiểu giống cái xinh đẹp để sinh dưỡng.

Chú Buck đang bổ não đến khi Vu y kêu ông một tiếng lại một tiếng thì rốt cục tỉnh táo lại. Ông xấu hổ ho khan hai tiếng pha trò, mọi người cũng chỉ nghĩ rằng ông vì chuyện cánh tay mà suy nghĩ, cũng không thèm để ý. Sau một phen vui cười, mắt thấy không khí thoải mái rồi, rốt cuộc tay này vẫn phải xem.

Liễu Thư đã sớm chú ý tới một ít thô rám rõ ràng trên cánh tay của chú Buck, khi nhìn ông cởi bỏ quần áo, lộ ra một tay rồi thì ánh mắt cô co rút. Cánh tay bị thương này của chú Buck có lẽ là bởi vì hàng năm không vận động nên có chút tái nhợt, nhưng mà cơ bắp cũng không có lỏng.



"Carmen thường xuyên nhu ấn cho chú, sau mỗi lần thì chú cũng đã đỡ hơn một ít." Buck giải thích nói.

"Dạ." Liễu Thư gật gật đầu đưa tay xoa cánh tay của chú Buck bởi vì bị thương, thô mà nhô lên, tay nổi gân xanh giống như là từng con giun nhỏ bổ đầy: "Đầu tiên con sờ tìm xương cốt của chú, nhìn xem là chuyện gì xảy ra."

Cô cảm thấy có chút không thích hợp, nếu như gãy xương nói, vết thương sẽ không là cái dạng này, lại nói sau nhiều năm như vậy, tốt tốt xấu gì cũng đã lành lặn, mặc kệ như thế nào cũng sẽ không là cái dạng đáng sợ như vậy, ngược lại giống như là...

Ngược lại Buck là có chút bội phục Liễu Thư, Vu y không sợ hãi là vì đã sớm thấy qua, các thú nhân thì khỏi phải nói, nhưng mà cô chính là một tiểu giống cái nhìn thấy cánh tay của hắn mà mày cũng không mặt nhăn một cái, còn dám đi lên sờ nắn, trong lúc nhất thời hảo cảm đối với cô cọ cọ căng to lên.

Mấy thú nhân vây xem, Allen thì khỏi nói nữa, vẻ mặt này quả nhiên là giống cái tôi thích chính là không giống người thường. Ý tưởng trong lòng Phách Nhĩ và Carmen thì giống như Buck, đồng thời cũng đang nảy sinh ấn tượng tốt mới.

Từ trên xuống dưới, từ nhẹ đến nặng, Liễu Thư dùng tay nghề massage học được da lông mò xương cốt cho chú Buck để dò xét khắp cánh tay. Đợi sau khi thu tay lại thì biểu tình trên mặt thực vi diệu, có loại mâu thuẫn khóe miệng muốn co rút lại nhẫn nại, còn kém một chút đã làm mặt vặn vẹo rồi.

Một đám người lẳng lặng không một tiếng nói chuyện, đều đang chờ đáp án của Liễu Thư, có thể thấy được cái bộ dạng này của cô, trong lòng đều đã nâng lên. Carmen cau mày lại, còn Buck thì cười ha ha tự nhiên không thèm để ý vẫy vẫy tay: "Tiểu Thư đúng không, có phải khó khăn lắm hay không? Không sao, chú đã sớm dự liệu rồi, đừng áy náy trong lòng, mọi việc không thể bắt buộc."

Vu y cũng khuyên: "Đúng vậy, cái này vốn đã không ôm nhiều hy vọng." Vu y thực sự thất vọng, nhưng mà trong dự đoán không phải sao.

"Không phải."

Không nghĩ tới Liễu Thư lại lắc đầu.

"Hả?" Allen cũng đang chuẩn bị an ủi an ủi đây.

"Cánh tay của chú Buck có thể trị liệu, chỉ là... tay này … cánh tay vốn không có gãy."

"..."

Người một phòng im lặng.