Tiểu thú nhân bị Kathy không chút lưu tình nào tát một cái mà nước mắt lưng tròng, nhưng cũng chỉ giận mà không dám nói gì, chỉ có thể tội nghiệp đỏ hồng hốc mắt. Liễu Thư nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, an ủi sờ sờ đầu tiểu thú nhân, hiện vẻ bất đắc dĩ nói với Kathy: "Cậu so đo với đứa nhỏ cái gì, chỉ là lời này của em cũng không đúng." Một câu sau là nói với tiểu thú nhân.
Tiểu thú nhân đã bị ủy khuất nghe vậy rất là đồng ý gật gật đầu, Liễu Thư nhìn mà dở khóc dở cười, thật đúng là đứa nhỏ đáng yêu.
Kathy bị nói hiển nhiên là lơ đễnh, cô rất quen thuộc đối với đám tiểu ấu tể này, đồng thời cũng biết bọn nó chắc nịch, mấy tát tay của giống cái tuyệt đối sẽ không làm bọn nó bị gì, chẳng qua vẫn cười nói: "Khoa Ân, khi nào thì thú nhân trở nên mảnh mai như vậy."
Tiểu thú nhân có tên kêu là Khoa Ân, ừm, được rồi, tiểu thú nhân Khoa Ân chẳng qua là muốn vui đùa với chị Kathy giống cái, nhưng mà, thú nhân là cố chấp mà kiêu ngạo, một khi liên lụy đến chuyện về "Tôn nghiêm" thú nhân, thì tiểu thú nhân lập tức theo bản năng bắt đầu phạm nhị.
"Thú nhân Dực Hổ tộc cường đại nhất, hừ, em mới không mảnh mai đâu." Xem đi, kiêu ngạo lên rồi.
Liễu Thư bật cười, sờ sờ cái đầu lỉa chỉa của Khoa Ân, gật gật đầu phụ họa: "Ừm, sau khi Khoa Ân lớn lên khẳng định là chiến sĩ thú nhân dũng cảm cường đại."
"Đó là đương nhiên." Tiểu thú nhân nhị đáng yêu, nhưng mà là được sờ mó vuốt lông như vậy, lập tức mao lông liền thuận lại, nhãn tình nheo lại giống như con mèo con, biểu tình vẻ mặt thoải mái. Allen ngồi một bên vẫn chú ý bên này thì rất khó chịu, giống cái mình thích thuận mao lông cho thú nhân khác, đây cũng không phải là tin tức tốt không phải sao. Tuy rằng tên thú nhân này còn chưa có trưởng thành, nhưng ngươi phải biết rằng phạm vi dấm chua (ghen) của thú nhân rất là rất lớn. Nhưng thực đáng tiếc, hiện tại Allen trừ bỏ nhìn ra thì cái gì cũng không làm được, hắn còn không phải bạn lữ của Liễu Thư, còn không có được thừa nhận của nàng. Tuy rằng hắn có quyền ưu tiên tranh thủ, nhưng không có quyền ngăn cản giống cái tiếp xúc thú nhân khác.
Đợi đến khi sắc trời sắp tối hẳn, bốn người mới chuẩn bị trở về, bởi vì tiện đường, trước hết đưa Alice và Kathy trở về trước, sau đó mới cùng Allen chậm rãi sóng vai đi bộ về sơn động.
Lần này xem ra, nhóm tiểu ấu tể được các tộc nhân bộ lạc Dực Hổ chăm sóc rất tốt, tuy rằng không phải từng ấu tể đều đã nhận nuôi trở về, nhưng mà mỗi người chỉ cần một chút lực lượng mỏng manh tới chiếu cố bọn nó, để cho bọn nhỏ có thể vượt qua cuộc sống gian nan, sau đó sẽ có được cuộc sống mới.
Liễu Thư rất thích tiểu hài tử, hơn nữa chính cô vốn cũng là cô nhi, cho nên đối với mấy ấu tể thú nhân phá lệ thương tiếc. Nên cô đã lập tức quyết định, mai này có thời gian sẽ đến thăm bọn họ nhiều hơn, làm nhiều món ăn chơi đùa nhiều hơn với bọn nó, đứa nhỏ là sinh vật đáng yêu nhất trên thế giới, thích bọn họ, chính mình cũng sẽ thoải mái.Tuyết lại bắt đầu rơi lớn hơn, dưới bóng đêm u tối mịt mờ, làm cho tâm tình người ta cũng có chút nặng nề, xem ra đây là trận tuyết lớn đầu tiên hạ xuống, mùa đông, đã hoàn toàn tiến đến. Sau khi trở về, trong sơn động trống rỗng, chỉ có lửa còn cháy trong lò sưởi, xem ra Oman và Eva đã sớm đi trở về, cũng đúng, không chừng mấy người bọn họ vừa đi thì Oman đã đóng gói bạn lữ mang đi rồi. Dù sao chờ bọn họ trở về, bóng đêm đen, đường cũng không dễ đi, phụ nữ có thai lại phải bảo vệ tốt.
Trận mùa đông này đã làm báo động trước, trận tuyết lớn đầu tiên rơi xuống trọn vẹn ba ngày ba đêm, cho đến ngày thứ tư mới dần dần ngừng lại. Buổi sáng ngày đầu tiên tỉnh lại, ừm, phải nói chính xác là Liễu Thư là bị lạnh cóng mà tỉnh lại, vừa mở mắt ra, liếc mắt một cái thì nhìn thấy cửa sơn động tích tụ một tầng tuyết thật dày, đều sắp ngăn chận sơn động, còn có không ít tuyết chảy ngược lại vào trong sơn động. Hơn nữa một tấm mành da thú, cũng không giữ ấm, chung quanh lọt gió. Cho dù trong sơn động lửa trong lò sưởi vẫn cháy mạnh, vẫn làm cho người ta nhịn không được mà rùng mình, đông lạnh đến chịu không nổi chỉ có thể tỉnh lại.
Ban ngày còn tốt, chẳng những bên trong mặc vào áo trong của cô, còn mặc áσ ɭóŧ da thú, cuối cùng còn mặc áo khoác lông lên, cả ngày ngồi ở bên cạnh lò sưởi sưởi ấm, cũng không đến nỗi quá khó khăn chịu đựng. Chỉ là ban đêm ngủ thật sự không ổn định, từ bé Liễu Thư đã có chút sợ lạnh, trong mùa đông nếu không ở trong ổ chăn ôm túi chườm nóng, là tuyệt đối không ngủ được, ngủ hơn nửa buổi, thì cũng thân mình vẫn còn ấm nóng nhưng chân vẫn lạnh như băng.
Cố tình cô lại còn thích cởϊ áσ ngoài chỉ còn áo trong bên người đi ngủ, mà ở đây lại không có chăn bông vải dày và mền lông giữ ấm, chỉ mấy tấm da thú lớn, luôn không giữ ấm được. Cuối cùng bất đắc dĩ cô âm thầm quyết định về sau ngủ thì mặc nhiều thêm vài món. Quả nhiên cuộc sống sẽ không đến thích ứng ngươi, mà ngươi chỉ có thể đi thích ứng cuộc sống, cộc cộc cộc... Cuộc sống này mài người ta thành tiểu yêu tinh...
Đã nhiều ngày bởi vì tuyết lớn, trong bộ lạc cũng không có thú nhân đi ra ngoài săn bắn, dù sao thời tiết gió tuyết, điều kiện sinh ra ngoài ý muốn quá lớn, tuy rằng bọn họ không úy kỵ, nhưng luôn tiếc mệnh, cũng không phải không đầu óc.
Tuyết trên mặt đất tích tụ một tầng thật dày, từ buổi sáng ngày đầu tiên Allen đi qua nhìn đến cảnh tượng cửa thiếu chút nữa bị đổ xuống. Tất cả mấy ngày sau đó đều là Liễu Thư còn chưa có tỉnh, hắn đã chạy tới quét sạch tuyết trước cửa động của cô, xử lý sạch sẽ một khối đất trống lớn trước cửa động, làm cho cô mỗi khi tỉnh lại nhìn thấy mà trong cảm động lại có rung động nho nhỏ. Ở địa cầu, bất luận nữ hài tử nào đều chịu không nổi loại vô điều kiện đối tốt với ngươi này. Hơn nữa nữ hài tử phổ thông giống như Liễu Thư, kỳ thực yêu cầu lớn nhất chính là tương lai có người làm bạn đối xử tốt với mình như vậy là đủ rồi, cái khác cũng không quan trọng... Ừm, cho dù không phải tộc loại của ta kỳ thực cũng không có gì đáng ngại, nhân loại cũng là con khỉ tiến hóa mà. Nếu thực sự so đo, suy tính đến thời kì viễn cổ, không chừng vẫn là đồng tộc ấy...
Cô mạnh mẽ lắc đầu quăng đi suy nghĩ miên man trong đầu mình, âm thầm thóa mạ chính mình.
Trà trộn xã hội cũng có vài năm, không nói gì khác, đã nói trên xã hội này còn có cái gì đơn thuần, mỗi hành động cử chỉ của Allen đều bày tỏ một ý tứ, hắn đang theo đuổi cô. Ngay từ đầu nói chuyện sau đó hiểu rõ, Liễu Thư cũng không có cái gì phản cảm, chỉ là có một kinh ngạc nhỏ, sau đó thì vô cùng mở rộng bổ não rồi muốn phun tào. Thế nào mà chỉ có một loại tiết mục "Anh hùng cứu mỹ nhân, không có gì để báo nên lấy thân báo đáp" đây. Cho nên Liễu Thư bị ý tưởng của chính mình sét đánh đến trong lúc nhất thời không nghĩ khai thông như thế nào thì đành xem nhẹ việc này luôn. Cũng là người này thần kinh đủ thô, cho tới bây giờ mới lại nghĩ tới chuyện này.
Liễu Thư luôn là một người rất trực tiếp, cho tới bây giờ vẫn làm theo như vậy. Chuyện tình cảm, thích chính là thích, không thích chính là không thích, cần xử lý thì xử lý, cái gì không được như vậy liền chấm dứt rõ ràng lưu loát, tuyệt đối không dong dài dây dưa. Cho nên hiện tại nhìn thẳng vào chuyện Allen có ý tứ đối với cô, thì cô bắt đầu cân nhắc. Trong khoảng thời gian này cô cũng hiểu biết về thú nhân, chính là loại thẳng thừng triệt để, nếu không nói rõ ràng tuyệt đối sẽ cố chấp đến cùng. Đây chẳng phải là chậm trễ người ta, chính mình lại thành cặn bã sao?