Chương 59: Ấu tể thú nhân

Vừa qua cơm chiều xốc lên mành da thú cửa sơn động, ngoài phòng tuyết lớn đã ngừng lại, nhưng mà thời tiết hình như lạnh hơn, trời còn chưa tối hẳn. Kỳ thực chủ yếu là thời gian mấy người Liễu Thư ăn cơm có chút sớm, vừa vặn lại phù hợp, vẫn theo kế hoạch đi thăm nhóm ấu tể trong bộ lạc.

Đúng lúc này có thú nhân ở đây, còn có thể hỗ trợ lấy một vài thứ, dù sao mặc dù bên ngoài tuyết đã ngừng, nhưng tuyết trên đất còn dày hơn, không dễ đi. Lần này ánh mắt Eva sáng lên vừa định nói tự mình muốn đi, nhưng rất nhanh đã bị tập thể ngăn trở, cho dù bên người có thú nhân, để cho cô là phụ nữ có thai đi ra ngoài vẫn làm cho người ta lo lắng, cho nên cô ấy cũng chỉ có thể tiếp tục trông mong ngóng nhìn, may mắn có Oman ở với cô cũng không tính là nhàm chán.

Ôm chậu gỗ nhỏ, ở bên trong thả mấy tấm da thú sau đó thứ gì cần mang đều đặt vào trong đó, một bao thịt khô, cá muối khô, một ít trái cây, còn có thịt nướng mới vừa rồi Allen và Oman chưa ăn hết. Cuối cùng còn có một mâm chân giò hun khói xào trứng, đây là giữ lại từ sớm, chủ yếu chính là chuẩn bị mang cho nhóm ấu tể.

Dọn dẹp một chút, thừa dịp trời còn sáng sủa đoàn người liền đi, bởi vì có Oman ở đây, cho nên Alice cũng theo tới, trừ hai người họ, cũng chỉ Liễu Thư Alice Kathy, đương nhiên phải cộng thêm Allen. Thứ trong chậu nhìn không nhiều lắm, nhưng đều chuẩn bị tốt phân lượng cũng không nhẹ, Allen không cho Liễu Thư cầm lấy, tự mình ôm lên.

Nhìn bộ dạng Allen ôm ấp chậu gỗ, Liễu Thư âm thầm gật đầu ở trong lòng, xem ra cần cái giỏ trúc nha. Lại nói cái giỏ trúc, ở nông thôn thời điểm nông nhàn, là chuyện một vài cụ ông ở nhà rảnh rỗi thích làm nhất, tuy rằng bện giỏ có chút "thô ráp" nhưng mà nén lại thì rắn chắc. Phía sau nhà Liễu Thư cũng có một rừng trúc rất lớn, trước kia gia gia ở nhà có lúc bện giỏ trúc, đây là một công việc cần tay nghề. Cô còn nhớ rõ, vài năm đầu cha mẹ vừa qua đời cuộc sống trong nhà thật sự gian nan, đều là dựa vào tay nghề gia gia bện giỏ chống đỡ qua. Cho nên dưới sự âm thầm tiêm nhiễm cô cũng hiểu được vài phần thế nào, chỉ là hiện tại tuyết lớn tung bay, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có cơ hội. Huống chi gậy trúc còn không biết tìm ở đâu nữa, cô ghi nhớ ý tưởng này ở trong lòng, đợi có cơ hội rồi nói sau.

Bên ngoài tuyết đều đã ngập chân, mỗi bước là một cái hố, Liễu Thư còn may, cô đang mang một đôi giầy thể thao duy nhất mang tới đây. Đương nhiên giầy này căn bản vốn không thể ngăn cản chống lại tuyết lớn này, nhưng mà dù sao so với Alice và Kathy trên chân chỉ cột lại tấm da thú thì tốt hơn nhiều. Nhìn các cô ấy cứ dùng bước chân gần như là chân trần thẳng tắp bước vào trong tuyết như vậy, Liễu Thư thật sự không đành lòng, nhưng mình cũng không còn cách nào khác, cô cũng chỉ có một đôi hài, đến cùng cũng không nỡ đưa cho người ta. Nhiều người như vậy, cho ai cũng không được, vẫn là tự mình mang thôi, giầy này cũng là cái quan trọng, không có nó, thời tiết lạnh như vậy đừng nói là đi ra ngoài, cho dù là đợi ở trong sơn động cũng sẽ đông lạnh gặp chuyện không may.

Chỗ ở của nhóm ấu tể cách sơn động Liễu Thư khoảng cách hơi xa, bởi vì ở phương hướng ngược lại, cách cả một vách núi, một chỗ ở đầu này, một chỗ ở đầu kia, tương đương là hai bên đầu đuôi. Cho nên cho dù là đi đường cũng cần chút thời gian, huống chi lúc này có tuyết còn không dễ đi. Lúc đi ngang qua nhà Alice và Kathy, sau khi hai người trở về lấy ra một gói da thú, đều là mang cho nhóm ấu tể.



Allen là thú nhân rất tốt, chính hắn thích là Liễu Thư, tự nhiên là giúp Liễu Thư cầm đồ, nhưng cân nhắc Alice và Kathy là giống cái, thú nhân cũng cần phải bảo vệ giống cái cho nên đều nhận lấy đồ của hai người. Đương nhiên còn cẩn thận liếc mắt nhìn Liễu Thư một cái, thấy trên mặt cô mang cười mới yên tâm lại, mà Alice và Kathy thực sự thành khẩn nói lời cảm tạ với Allen.

Đi được hơn mười phút, ven đường trên đường gặp được nhiều thú nhân, vốn hiếm thấy giống cái lúc này lại càng không nhìn thấy. Các nàng quá yếu, phàm là ở trong nhà có thú nhân cũng sẽ không nguyện ý để cho các nàng đi ra ngoài, đương nhiên trừ bỏ ba người Liễu Thư là ngoài ý muốn. Kỳ thực Allen cũng muốn ngăn cản, hắn có thể nói, hỗ trợ đưa đồ đi, nhưng mà Liễu Thư kiên trì, hơn nữa cô cũng muốn nhìn mấy đứa nhỏ này một chút. Cuối cùng còn nói, lại qua vài ngày nữa tuyết rơi lớn hơn thì không thể đi thăm, vẫn nên thừa dịp hôm nay đi nhìn. Về sau lại có cái gì thì sẽ để cho Allen hỗ trợ đưa, mới làm cho thú nhân cố chấp thuần thẳng ngừng miệng, nhưng mà vẫn là cố ý muốn đi theo đến. Đương nhiên cho dù không đi thì cô cũng không sẽ trách móc gì, cô cũng sẽ lôi kéo, còn không phải sao, sức lao động miễn phí đó.

Nhóm ấu tể còn nhỏ, cùng ở trong sơn động, là sơn động dưới cùng, bởi vì sợ nhóm ấu tể một khi không cẩn thận sẽ ngã từ cao xuống tới, lúc đó đã có thể xảy ra chuyện.

Sơn động nơi ở của nhóm tiểu ấu tể chia làm hai bên, tách ra là tiểu thú nhân và tiểu giống cái, nơi này không có chuyện nam nữ chung phòng gì, nhưng mà không đến nỗi quá mức cởi mở, rốt cuộc thú nhân và giống cái là có khác nhau.

Đương nhiên đây vốn chỉ là chăm sóc mấy đứa nhỏ đáng thương, nhưng lưu truyền từ nhiều thế hệ Dực Hổ tộc, dần dần ở đây đặc biệt là "Cô nhi viện" để chăm sóc ấu tể không có a ba a ma.

Nơi này bình thường rất nhiều người tới chăm nom, các tộc nhân đều rất thương tiếc mấy tiểu tử kia, nhất là nhóm giống cái, các nàng trời sinh thích ấu tể, thường ngày các nàng thích nhất qua đây thăm. Có lẽ hoàn cảnh ác liệt, có lẽ cũng có thể là tộc thú nhân dễ dàng bị thương tổn, bình thường nhóm giống cái đều rất khó thụ thai. Có thú nhân kết làm bạn lữ vợ chồng, khả năng phải ba năm năm năm mới có thể hoài được đứa nhỏ, cũng có cả đời đều không thể có được đứa nhỏ của mình, cho nên, trong bộ lạc cũng còn có nhận nuôi.