Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 57: Thú nhân rộng rãi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trứng chim xào chân giò hun khói, xem như là món ăn lại hết sức đơn giản, gần như trứng chim xào cái gì đều ăn rất ngon, mà chân giò hun khói cũng giống vậy. Trước kia khi còn ở một mình, lúc Liễu Thư phạm lười thì chính là một đĩa cơm trứng gà chân giò hun khói đã thu phục được, cho nên đối với mấy thứ này vẫn rất có kinh nghiệm, đáng tiếc ở đây không có cơm làm món chính, thật sự là tiếc nuối.

Cầm cái bát đập vài cái trứng chim vào, dùng đũa quấy thật nhanh, quấy thành dịch trứng rồi để sang một bên, lấy cái thớt gỗ ra, đây là mấy ngày gần đây mới làm, cái thớt gỗ dễ làm, một khối gỗ bằng phẳng là có thể. Lấy hai cái chân giò hun khói lớn qua xé mở túi đóng gói, một cỗ hương vị chân giò hun khói tỏa ra. Đã có thời gian rất lâu không ăn qua loại đồ ăn nhanh này nên Liễu Thư chảy nước miếng một trận.

Nhịn xuống xúc động muốn một ngụm cắn xuống, cô đều nhanh chóng cắt hai cái chân giò hun khói thành miếng, chậm rãi xếp trên cái thớt gỗ, phân ra thành mười phần.

Bởi vì tựa như món ăn đơn thuần không đồng dạng như vậy, cũng sẽ không quyết định bởi thịt bên trong chân giò hun khói xào trứng.

Liễu Thư chuẩn bị, Kathy nhóm lửa, Alice ở một bên trợ thủ, mà Eva phụ trách ngồi xem đợi ăn, ừm, vô cùng hài hòa.

Nồi đun nóng, trước tiên Liễu Thư múc một muỗng dầu tráng đều ở trong nồi trước, sau đó đổ vào một chén trứng, không đợi trứng trong nồi kết dính, nên dùng xẻng bắt đầu chia đều trứng. Nhắc tới cái xẻng, vẫn là sắt thì tốt, nhưng ở đây ngay cả quặng sắt cũng không biết ở đâu nữa, càng đừng nói tới luyện sắt, sau đó là công cụ rèn sắt, tạm thời là nghĩ cũng đừng nghĩ, cho nên vẫn làm bằng gỗ cho xong.

Đáng tiếc gỗ phổ thông làm loại đồ dùng phòng bếp cái xẻng này, Liễu Thư lo lắng có vụn gỗ rơi ra trong thức ăn rồi bị ăn. Tuy nói không có vấn đề lớn, nhưng khó bảo toàn, cuối cùng chọn chọn lựa lựa, khi đó bởi vì cái này mà còn hơi phiền lòng một chút. Allen ở một bên cứ yên lặng để bụng như vậy, chính là cách cái vài ngày sau đó, hắn mang về cho cô khúc gỗ nhão. Sở dĩ gọi là khúc gỗ nhão, bởi vì lúc hắn mang về, mặt trên khúc gỗ này bị phủ lên một tầng bùn nhão thật dày đó, không phải do cô tự nghĩ như vậy.

Sau đó không nghĩ tới, gạt bỏ đi tầng bùn nhão thì mặt trong đó cũng là "vật quý", một loại thực vật cho tới bây giờ chưa thấy qua..., tạm thời đã nói là thực vật đi. Hơi dẹt, các phương diện đều thích hợp, miễn miễn cưỡng cưỡng làm cái xẻng, lúc này Liễu Thư mới hỏi cái này rốt cuộc là cái gì vậy.

Allen suy nghĩ hồi lâu mới tổ chức xong từ ngữ, đây là một loại rễ cây thực vật, thực vật đó sinh trưởng ở trong đầm lầy, rễ cây nó cũng có bộ dạng kỳ quái. Quan trọng nhất là rễ cây này vô cùng cứng rắn. Liễu Thư lo lắng thô ráp gì đó căn bản sẽ không phát sinh, bởi vì Allen chú ý Liễu Thư, nhất thời nhớ tới cái này, bỏ chạy đến đầm lầy trong rừng rậm đi tìm.

Lúc ấy nhìn Allen một thân chật vật, trong lòng Liễu Thư có thể nói là ngũ vị tạp trần, đầm lầy rất là nguy hiểm, một khi không cẩn thận bị vùi xuống thì thi cốt đều không vớt lên được. Cũng may mắn Allen có hai cánh dài, nếu không phải biết bay, làm sao có thể lấy được rễ cây này tới tay, phải biết rằng loại thực vật này còn thích mọc ở giữa đầm lầy.

Lúc này đây mỗi lần dùng cái xẻng có tạo hình độc đáo này, trong lòng Liễu Thư đều sẽ nghĩ chút loạn thất bát tao. Bây giờ lại đang nghĩ tới Allen sắp trở lại, đúng lúc tới giờ cơm, ừm, nước trong bình vừa đổ được còn nóng hổi, bên ngoài tuyết rơi lớn như vậy, lại lạnh như thế, trăm ngàn đừng cảm lạnh, thuốc cảm mạo cũng phải uống một chút. Cô lại cảm thán, đồ mình mang đến quá ít, ở đây sinh tồn cũng quá gian nan, không chỉ là đồ ăn, sinh lão bệnh tử, thiên tai, kẻ thù mãnh thú bên ngoài, đều là vấn đề.



Trở mặt da trứng hai cái là xong, dùng cái xẻng cắt ra, lật chuyển xào vài cái sau đó chính là bỏ chân giò hun khói trên cái thớt gỗ vào nồi trộn xào chung với nhau, không có đồ gia vị khác chỉ có muối, nhưng cẩn thận nếm một miếng, hương vị không tệ.

Đợi khi ra nồi, Liễu Thư đặc biệt chọn một cái chậu vốn để đựng canh, cứ như vậy tràn đầy một chậu còn đựng thêm một mâm nữa.

Bên này chân giò hun khói xào trứng mới ra nồi, cô bưng một chậu đầy xoay người, nháy mắt thì chống lại ba đôi mắt sáng long lanh chớp cũng không chớp một cái, hù cho Liễu Thư sửng sốt, sau đó thì lại vừa bực mình vừa buồn cười.

"Vẫn đừng nóng vội, mới vừa rồi mình nghe được tiếng hổ gầm, nhóm Allen trở lại, chờ bọn hắn về rồi cùng ăn đi." Liễu Thư cười cười để chậu lên bàn đá.

Nói là bàn đá chính là một tảng đá to, khi ăn cơm không có cái bàn, chỉ ngồi xổm bên cạnh lò sưởi, thật sự là không có thuận tiện vả lại cũng khó coi, cho nên Liễu Thư tìm tìm kiếm kiếm, tìm tảng đá to bằng phẳng vả lại có thể mười người ngồi vây quanh, để cho Allen chuyển trở về. Dù sao không gian trong sơn động thật lớn, cô tuyệt không để ý bị chiếm chút chỗ, lại nói, hơi sức nhân thú thật đúng là không hay ho, chuyển tảng đá lớn như vậy trở về ngay cả thở gấp cũng không thở gấp một cái, cái này nếu để trên thế vận hội, tuyệt đối nháy mắt miểu sát toàn thế giới. (miểu sát: gϊếŧ ngay lập tức)

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, bên này Liễu Thư vừa buông lời, Alice và Cathy còn chưa có động, thì ở trong sơn động đã nghe được giọng oang oang của Allen và Oman. Khí phách của thú nhân cũng thể hiện ở trong tiếng cười, mặc dù nói mùa đông đến trước thời gian, khiến các thú nhân ứng phó không kịp, cũng vì mùa đông này khá dài mà tràn đầy lo lắng. Nhưng thú nhân cũng rộng rãi, đối đãi với cuộc sống thì cần một thái độ, cho nên các thú nhân đều rất biết điều chỉnh, quá trình chỉ cần trong một thời gian ngắn thôi.

"Thơm quá, các cô lại làm cái gì ăn ngon?" Oman vừa tiến vào, lỗ mũi liền hít hít, hỏi người khác mùi thơm bất đồng rồi lập tức nở nụ cười.

Allen theo sát ở phía sau, hai thú nhân cao lớn cường tráng, đội một thân gió tuyết trở lại, trên người đều mang hơi nước nặng nề, trong sơn động cũng không phải là rất ấm áp, nhưng so với bên ngoài tất nhiên là ấm áp hơn rất nhiều. Liễu Thư vừa thấy bọn họ trở lại, sợ lạnh nóng luân phiên sẽ sinh ra bệnh, ôm một bình gỗ chứa nước còn nóng tiến lên.

"Trước uống ngụm nước nóng ấm áp, đợi lát nữa chúng ta liền ăn cơm."

Allen một tay nhận lấy trước, hung hăng vài hớp hết hơn phân nửa bình, Oman ở một bên trơ mắt nhìn, trong lòng vẫn lầu bầu. Cũng may loại bình này Liễu Thư chuẩn bị xong mấy cái, Eva thấy bầu bạn mình không có cướp được, thì hấp tấp ôm một cái khác rồi tiến lên, tất nhiên Oman rất vui sướиɠ.
« Chương TrướcChương Tiếp »