Chương 307: Chứng thực

Tự nhận là mình có điểm nhàn hỏng rồi Liễu Thư cự tuyệt Allen yêu cầu hỗ trợ đút ăn, tự mình nhận bát ăn cơm, nhìn cô ăn thơm ngon ngọt ngào, mày Allen thế này mới giãn ra. Kỳ thực mấy ngày nay trong lòng hắn cũng lo âu, ngay từ đầu không thèm để ý, chỉ coi là Liễu Thư mệt muốn chết thôi, nhưng mà mỗi ngày ngủ như vậy, lại muốn nghỉ ngơi sẽ không quá bình thường, nghĩ nghĩ thấy cô ăn không gần xong mới nói: "Tiểu Thư anh cảm thấy thân thể em có thể có chút không thoải mái, không bằng đi chỗ Vu y để cho bà nhìn xem giúp em, vậy cũng yên tâm."

Liễu Thư sửng sốt, thật ra cô không nghĩ tới Allen sẽ nói như vậy, chớp chớp mắt, nhăn mặt nhíu mày: "Em không bệnh." Thân thể cô thật sự rất tốt, ăn được rất ngon, vô cùng khỏe, cô là đương sự cảm thụ rõ ràng nhất, Allen thấy vậy cũng không ép bức bách cô, chỉ là nói: "Anh đương nhiên biết em không có việc gì, nhưng em không phát hiện gần đây em luôn mệt rã rời sao?"

Vừa nói như vậy Liễu Thư thật đúng nói không ra lời, Allen không đề cập tới thì may, nhưng hiện tại cẩn thận nói ra cô cũng cảm giác được, mình thật là hơi quá, cho dù là mệt cũng không suốt ngày mệt rã rời như vậy, nhìn xem hôm nay chẳng qua là chợp mắt một hồi liền ngủ thời gian dài như vậy, nghĩ như thế trong lòng liền bắt đầu lộp bộp, sẽ không thật là xảy ra bệnh tật gì đi.

Đương nhiên cái ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu thì đã bị cô đánh tan, cô cảm thấy cái này không đáng tin, buông bát nhíu mi nói: "Có lẽ..."

Nói chưa xong Liễu Thư dừng lại, mắt hơi hơi mị mị, đột nhiên vươn tay sờ về phía bụng, mắt hơi hơi trừng lớn. Cô đột nhiên nhớ tới đến thân thích của mình có vẻ đến trễ không ít ngày, nhưng bởi vì thời gian chênh lệch cô vẫn không tính toán được chính xác sẽ không tính nữa, nhưng mà lần này thật sự thời gian trễ đến rất lâu, làm cho cô không thể không chú ý đến, nghĩ như thế liền càng nghiêm trọng rồi.

"Tiểu Thư Tiểu Thư." Vừa thấy bộ dáng này của cô, Allen cũng bị kinh sợ, còn tưởng rằng lời mình nói dọa cô, vội vàng an ủi xin lỗi nói: "Em cũng đừng nghĩ loạn, anh chỉ là nói như vậy thôi, nếu em không muốn xem, sẽ không xem, chúng ta không xem được không." Nói xong liền duỗi cánh tay dài ra ôm người vào trong lòng, nhẹ giọng mềm giọng dỗ dành.

"Không." Liễu Thư sững sờ lắc đầu, giọng điệu kiên định nói: "Chúng ta thật đúng là mau chân đến xem."

"Gì?"

"Đi, đi tìm Vu y."

Allen nghĩ đến Liễu Thư là không muốn đi, không nghĩ tới sau đó tự nguyện vẫn là cô, kỳ thực hắn muốn nói nếu không muốn thì chúng ta không miễn cưỡng nhưng mà Liễu Thư lấy một vẻ kiên quyết làm cho hắn căn bản cự tuyệt không được, sau đó tự nhiên là chịu khó mang theo vợ đi tìm Vu y, mang theo đầy đầu lo lắng đi đến phòng nhỏ của Vu y.



"Có một đoạn thời gian không nhìn thấy các con." Lúc đến Vu y đang ở ngoài phòng, nhìn thấy hai người cười cười, đưa người vào nhà rồi nói: "Làm sao vậy, hôm nay đến là vì chuyện gì sao?"

"Vu y, Tiểu Thư có chút không thoải mái." Allen nói, chà xát chà xát tay nhìn vợ yêu, đỡ cô ngồi xuống nói.

Liếc trắng Allen một cái, thấy ánh mắt dò hỏi của Vu y, Liễu Thư cũng lắc đầu, chuyển tay qua nói: "Vu y con cảm thấy thân mình thật là không quá lanh lẹ, ngài nhìn giúp con một cái, có bệnh nặng gì không."

Ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Liễu Thư một cái, Vu y cười cười cầm tay Liễu Thư duỗi đến cẩn thận cảm nhận, sau một lát mở to mắt, kinh ngạc nhìn nhìn Liễu Thư, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô, lại là cười nói: "Xem ra con đã có chút đoán ra rồi."

Vừa nghe lời này, Liễu Thư thở phào nhẹ nhõm buông ra, Vu y đều nói như vậy, xem ra đúng rồi, không nghĩ tới a ~

Hiện trường chỉ có Allen cả đầu mờ mịt nhìn hai người đánh đố, gãi đầu lo lắng nói: "Vu y ngài nói lời này là có ý tứ gì, Tiểu Thư không trở ngại gì chứ?"

"Ha ha." Lắc đầu, Vu y đứng lên đi vào trong phòng ở chỗ giỏ trúc đựng thảo dược, vừa thu thập dược vừa nói: "Chúc mừng con, lại làm a ba, Tiểu Thư không trở ngại, chỉ là trong bụng lại hoài ấu tể, aiz, thật sự là không nghĩ tới mới ngắn ngủn một năm mà thôi, con lại mang thai, nhưng mà làm cho người ta rất kinh hỉ."

Thu thập một bao thảo dược đi ra đưa cho Allen đã bắt

Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy - Chương 307: Chứng thực